Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:26:18
Lượt xem: 17

Trong những năm tháng vượt qua muôn vàn khó khăn ấy, các nhà nghiên cứu như ông đều có tư duy làm việc “đảo ngược công trình”.

Chỉ cần có được một thứ trong tay, họ có thể nghiên cứu kỹ lưỡng thứ đó, nắm vững công nghệ cốt lõi, từ đó tự sản xuất ra thứ giống hệt, thậm chí là tiên tiến hơn.

Nếu chỉ dựa vào chính họ, có thể phải mất ba năm, thậm chí là lâu hơn nữa, ngư lôi do Trung Quốc sản xuất mới có thể đạt đến tốc độ của ngư lôi Mỹ và Liên Xô.

Nhưng nếu vớt được quả ngư lôi dưới biển kia lên, chưa đến một năm, họ có thể chế tạo ra ngư lôi đạt tốc độ 50 knot.

Vương Quang Quý nhìn Giang Thiên Ca, không giấu nổi sự phấn khích trên mặt: “Tiểu đồng chí, hôm nào tôi muốn trao đổi thêm với cô!” Ông rất hứng thú với chương trình phát hiện mạch và tín hiệu mà Giang Thiên Ca nhắc đến.

Trọng tâm hiện tại là phải nhanh chóng nghiên cứu phương án, trục vớt thứ đó lên.

Chờ sau khi trục vớt xong, ông nhất định phải trao đổi thêm với Giang Thiên Ca!

Ông đến đây là vì chiếc máy bay, không ngờ lại gặp được niềm vui bất ngờ khác. Thứ nghi là ngư lôi dưới biển là niềm vui bất ngờ, Giang Thiên Ca cũng là niềm vui bất ngờ.

...

Mỗi người ở đây đều biết tầm quan trọng của chuyện này. Mọi người nghiêm túc ngồi lại với nhau, phân tích tình huống hiện giờ, bố trí hành động kế tiếp.

Sau khi hội nghị kết thúc, Trương Kiếm Ba lập tức hạ lệnh điều thuyền tới, Lục Chính Tây lái chiếc xe Jeep lắp đặt máy tính lên thuyền, Giang Thiên Ca, Vương Quang Quý, Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều cũng đều lên thuyền.

Họ muốn đi tìm hiểu vị trí và tình huống của đồ vật hư hư thực thực như ngư lôi trong biển, càng rõ ràng, chuẩn xác hơn, mới có thể bảo đảm không có sơ hở nào.

Sau khi lên thuyền, Giang Viện Triều che giấu cảm xúc trong đôi mắt, đi lấy áo cứu sinh đến, muốn Giang Thiên Ca mặc vào.

Biết Giang Viện Triều lo lắng điều gì, Giang Thiên Ca cười với ông: “Bố yên tâm, không có chuyện gì đâu, con có linh cảm, đời này con có thể sống lâu trăm tuổi, sẽ không trẻ tuổi...”

Nhìn thấy khuôn mặt vừa đen vừa lạnh của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca đành ngậm ngùi nuốt ngược cái “tiết gà chết” vào trong.

Cô lè lưỡi, hướng về phía Giang Viện Triều nịnh nọt cười, sau đó chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ mừng thầm thần bí, “Bố ơi, làm xong trận này, con sẽ nổi tiếng.”

Từ sau khi đến căn cứ, để tránh người khác nghi ngờ năng lực của mình, Giang Thiên Ca gọi Giang Viện Triều bằng giọng điệu nghiêm trang “đồng chí Giang Viện Triều”, bây giờ vì dỗ dành, cô mới gọi “bố ơi”.

“Bố ơi, bố cũng sẽ được thơm lây, cùng con nổi tiếng.”

Trương Kiếm Ba và Vương Quang Quý vừa vặn đi tới, nghe được lời của Giang Thiên Ca, không khỏi bật cười, lo lắng và nặng nề trong lòng cũng vơi đi không ít.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-340.html.]

Trương Kiếm Ba cười nói: “Thiên Ca, không chỉ có bố cháu, chúng tôi cũng đều được thơm lây, cùng cháu nổi tiếng.”

Vương Quang Quý cũng cười nói: “Đồng chí Tiểu Giang, tôi hôm nay vừa tới, đã được thơm lây rồi. Ha ha, chuyến này, không uổng công đến đây.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ, Giang Thiên Ca có chút ngượng ngùng sờ mũi, cô nhìn về phía Giang Viện Triều, muốn Giang Viện Triều giải vây giúp mình.

Giang Viện Triều liếc nhìn Giang Thiên Ca.

Bình thường miệng lưỡi lanh lợi, sao bây giờ lại vì hai câu trêu chọc mà không biết phản ứng thế nào, phải cầu cứu ông, muốn ông đứng ra giải vây cho cô?

Giang Viện Triều rất muốn phớt lờ ánh mắt của Giang Thiên Ca, nhưng sau ba giây, rốt cuộc ông vẫn không thể nhẫn tâm.

Nhìn thấy Giang Viện Triều đứng ra nói chuyện với Trương Kiếm Ba và Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca cong mắt, trong mắt lộ ra nụ cười vừa lòng.

Giang Thiên Ca cảm thấy, Giang Viện Triều là một người rất mâu thuẫn.

Bản thân ông không sợ chết, không sợ nguy hiểm. Nhưng tình huống tương tự, đến lượt cô, ông lại lo lắng không thôi.

Ông là một người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, vậy mà cũng học theo quan niệm của bà cụ, kiêng kỵ nhắc tới chữ “chết”, một khi cô nhắc đến, hai mắt ông liền đen sì trừng cô...

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt.

Cho dù có đôi khi cô nói chuyện làm việc hơi vô tâm, cho dù nhớ tới chuyện mình bị tráo đổi, cô vẫn sẽ âm thầm oán trách Giang Viện Triều đôi câu.

Nhưng không thể không thừa nhận, Giang Viện Triều đối xử với cô rất tốt.

Giang Thiên Ca lại nhớ đến quyết định của mình trước đây: Sau này cố gắng không chọc tức Giang Viện Triều.

Nói được làm được.

Không làm được... Ừm... Thì để sau nói tiếp.

Giang Thiên Ca đang tự hứa với lòng thì nghe thấy Vương Quang Quý nói: “Kiến thức máy tính của cô, so với một số đồng chí nghiên cứu máy tính ở viện chúng tôi còn giỏi hơn. Đồng chí Tiểu Giang, những kiến thức này của cô, là học từ vị đồng chí nào vậy?”

Lời nói của Vương Quang Quý không có ác ý.

Nhưng đối với Giang Thiên Ca đang che giấu bí mật, câu hỏi này khiến cô khó trả lời.

Nghe thấy lời của Vương Quang Quý, Trương Kiếm Ba cũng nhìn về phía Giang Thiên Ca, chờ đợi câu trả lời của cô với vẻ đầy mong đợi.

Loading...