Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:26:02
Lượt xem: 13

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, không được khiến cô thêm phiền lòng.

Giang Viện Triều im lặng cúi đầu một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu đơn xin được chấp thuận, sau năm mới, bố sẽ đến Hồng Kông một chuyến.”

Quân nhân muốn xuất cảnh phải được sự chấp thuận của quân đội.

Cấp bậc và chức vụ của Giang Viện Triều khác với những quân nhân bình thường nên việc xét duyệt đơn xin xuất cảnh sẽ càng nghiêm ngặt hơn.

Tất nhiên, trước khi ông nộp đơn, vấn đề của máy bay M Quốc đã được giải quyết. Nếu không, với lịch trình bận rộn hiện tại, Giang Viện Triều căn bản không thể rời đi.

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca liếc nhìn ông, gật đầu: “Vâng, vậy chúng ta hãy nhanh chóng giải quyết xong chuyện chiếc máy bay của M Quốc. Nếu không, cả hai chúng ta đều không đi Hồng Kông được.”

Chuyện Giang Thiên Ca đến căn cứ tỉnh Hải được giữ bí mật.

Trong nhà họ Giang, chỉ có Ông cụ Giang và Giang Viện Triều biết chuyện.

Họ nói với những người khác là cô đi Hồng Kông. Vừa hay cách đây không lâu, Phương Thủ Nghĩa có đến nhà và đề nghị Giang Thiên Ca đến Hồng Kông nên không ai nghi ngờ gì.

Chỉ là, có một số người không vui lắm. Ví dụ như Giang Hướng Mai và bà Giang.

Bà Giang buồn bực cả ngày, sau đó trút giận bằng cách may quần áo cho Giang Thiên Ca, cứ như thể muốn khi đến Hồng Kông, ngày nào cô cũng phải mặc một bộ quần áo mới do chính tay bà làm vậy.

Thấy bà Giang hào hứng như vậy, Giang Thiên Ca cũng không ngăn cản mà còn góp ý: “Bà nội, bà may cho con một chiếc áo khoác có mũ lông thật to, dày dặn một chút để chắn gió.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-332.html.]

Căn cứ tỉnh Hải nằm ngay cạnh biển, gió biển thổi mạnh chắc chắn sẽ rất lạnh, đã vậy bà nội lại muốn tự tay may quần áo cho cô, vậy thì cứ để bà may thứ cô cần.

“Bà nội, bà may thêm cho con một đôi găng tay nữa, phần đầu ngón tay chừa ra một chút nhé.” Giang Thiên Ca vừa nói vừa đưa tay ra minh họa cho bà cụ xem.

Chừa đầu ngón tay ra để cô gõ bàn phím.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Giang Thiên Ca càng nói càng hăng say, Giang Hướng Mai ngồi bên cạnh giúp bà Giang nhịn không được bĩu môi: “Sao con bé này lắm chuyện thế?”

“Găng tay tử tế không đeo, lại còn chừa đầu ngón tay ra, nghĩ gì thế hả. Mang ra ngoài, người ta lại tưởng nhà mình ngược đãi con bé hay nghèo đến mức không mua nổi găng tay tử tế. Mẹ đừng nghe con bé, muốn may thì may hẳn hoi, chừa đầu ngón tay ra làm gì.”

Tính tình Giang Hướng Mai bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng thỉnh thoảng bà ta vẫn cố tình gây sự.

Giang Thiên Ca nhìn Giang Hướng Mai, cười nói: “Cô út, ai mà nghĩ như cô thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề, ai bảo đồ vật có lỗ hổng là không tốt, là xấu hổ, cô nói cho con biết, con đi cãi nhau với người ta.”

Giang Hướng Mai trừng mắt nhìn cô.

Giang Thiên Ca cười nhìn cô, lại nói: “Cô út, cô xem, hiện tại trời lạnh, mọi người khẳng định là đều muốn đeo găng tay đi làm việc, nhưng mà, đeo găng tay dày như vậy, lật tờ giấy cũng không dễ dàng, bình thường lúc cô chỉnh lý hóa đơn, có phải cũng không thể đeo găng tay hay không?”

“Nhưng bao tay của cháu hở ngón này, cho dù đeo nó, cũng có thể rất thuận tiện lật trang giấy, lấy đồ.”

“Cô út, cô không cảm thấy găng tay này rất hữu dụng sao? Có muốn để bà nội làm cho cô một đôi không?”

Giang Hướng Mai ở trong đơn vị, tuy rằng làm công việc nhàn rỗi, mỗi ngày đều rảnh rỗi, nhưng mỗi khi đến cuối tháng, cũng cần làm một số công việc báo cáo. Nhưng cũng có một hai ngày là cần làm công tác báo cáo sổ sách, chỉnh lý hóa đơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói như vậy, Giang Hướng Mai liền nhớ tới mỗi lần mình chỉnh lý hóa đơn đều cần tháo găng tay xuống, đúng là Giang Thiên Ca nói như vậy.

Loading...