Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:24:25
Lượt xem: 33
Đồng chí Kỷ tức giận, chắp tay sau lưng đi đi lại lại hai vòng, rồi mới dừng lại, đứng trước mặt đồng chí Trương, chỉ tay vào Giang Thiên Ca:
“Tìm một cô nhóc đến đây, là muốn hạ gục chiếc máy bay kia? Cậu đang nghĩ gì vậy hả?”
Thấy đồng chí Kỷ càng nói càng kích động, đồng chí Lý nhíu mày, lên tiếng: “Lão Kỷ à.”
“Ông đừng vội, nghe Kiếm Ba nói đã.” Đồng chí Lý nói xong, liếc nhìn Giang Thiên Ca.
Thấy cô vẫn đứng đó, thần sắc tự nhiên, nghe những lời nghi ngờ, phủ nhận của đồng chí Kỷ, cũng không hề nao núng, đồng chí Lý thầm gật đầu, ông lại nói:
“Kiếm Ba không phải người thích đùa cợt, cậu ấy đưa đồng chí Giang Thiên Ca đến đây, chắc chắn là có lý do. Chúng ta ngồi xuống, nghe cậu ấy nói đã.”
Đồng chí Kỷ cũng không vì lời khuyên của đồng chí Lý mà bình tĩnh lại, ông hừ lạnh: “Nói gì mà nói? Một đứa con nít thì biết cái gì mà nói.”
Vì tuổi tác và vị thế của mấy vị đồng chí ở đây, ban đầu, Giang Thiên Ca không lên tiếng.
Nhưng nhìn thấy đồng chí Kỷ nóng nảy, tỏ thái độ khinh thường, không muốn chung một phòng với mình, Giang Thiên Ca im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng: “Mấy vị đồng chí, cho phép tôi nói được một lời.”
“Cháu, một đứa con gái, thì nói cái gì...”
Đồng chí Kỷ định quát cô, nhưng bị đồng chí Lý lên tiếng ngăn lại: “Lão Kỷ!”
Tuổi tác và chức vụ của mọi người ở đây đều không chênh lệch nhiều, nhưng nếu nói về quyền lực, thì đồng chí Lý là người có tiếng nói nhất.
Thấy đồng chí Lý nghiêm túc, đồng chí Kỷ “hừ” một tiếng, quay người đi, ra vẻ không muốn nhìn.
Đồng chí Lý thở dài, nhìn Giang Thiên Ca, gật đầu: “Tiểu đồng chí, có gì muốn nói thì nói đi.”
Giang Thiên Ca gật đầu cảm ơn đồng chí Lý.
Ánh mắt cô đảo qua, quan sát phản ứng của mọi người.
Cô nhìn đồng chí Kỷ, nói: “Chào đồng chí Kỷ, nghe nói đồng chí rất am hiểu tư tưởng của Bác, còn từng là tấm gương điển hình trong việc học tập tư tưởng của Bác. Gần đây, cháu cũng đang học theo ông nội học tập tư tưởng của Bác ạ.”
“Cháu rất tâm đắc với tư tưởng của Bác, hôm nay muốn nhân cơ hội này, thảo luận cùng đồng chí một vài vấn đề, được không ạ?”
Đồng chí Kỷ bĩu môi, khinh bỉ: “Cháu chỉ là một đứa con nít, biết gì mà thảo luận?”
Liên tục bị coi thường vì tuổi tác và giới tính, Giang Thiên Ca cũng không hề tức giận, cô mỉm cười, gật đầu: “Cháu đúng là con gái, tuổi còn nhỏ, đó là sự thật, cháu không phủ nhận.”
“Nhưng cháu không đồng ý với những gì đồng chí nói. Bác từng nói: “Không điều tra thì không có quyền phát biểu”.
“Đồng chí chỉ nhìn thấy cháu là con gái, tuổi còn nhỏ, còn chưa tìm hiểu rõ về cháu, đã cho rằng việc cháu xuất hiện ở đây là một trò đùa. Cháu nghĩ, đây là sự định kiến, là phạm phải sai lầm chủ quan.”
“Bác từng nói, chủ nghĩa kinh nghiệm là không được, phải phản đối sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-322.html.]
“Cháu...”
Đồng chí Kỷ trừng mắt, định phản bác.
Giang Thiên Ca không cho ông ta cơ hội phản bác, tiếp tục nói:
“Bác cũng nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Tiềm năng của phụ nữ rất lớn, những việc nam giới làm được, phụ nữ cũng làm được. Thậm chí, những việc nam giới không làm được, phụ nữ cũng có thể làm được.”
“Vì vậy, việc đồng chí nhìn thấy cháu là con gái, đã dùng thái độ coi thường cháu, cho rằng cháu không nên xuất hiện ở đây, là một quan điểm và nhận thức sai lầm.”
“Bác còn nói, thanh niên là lứa tuổi tràn trề sức sống, như mặt trời lúc tám chín giờ sáng, hy vọng được gửi gắm ở thanh niên, thế giới là của thanh niên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thanh niên có thể sáng tạo ra vô hạnn khả năng.”
“Vì vậy, việc đồng chí cho rằng cháu tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, là một quan điểm cần được điều chỉnh và thay đổi.”
Thấy sắc mặt đồng chí Kỷ vô cùng khó coi, Giang Thiên Ca mỉm cười hỏi: “Đồng chí Kỷ, có phải đồng chí cảm thấy những gì cháu nói là sai không ạ?”
Cô đứng thẳng người, vẻ mặt ngoan ngoãn, khiêm tốn, cung kính hỏi: “Cháu rất mong muốn được nghe những lời phê bình, chỉ bảo của đồng chí, xin đồng chí cứ nói, cháu nhất định ghi nhớ.”
Đồng chí Kỷ: “...”
Đồng chí Kỷ siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.
Mỗi câu cô nói đều dựa trên tư tưởng của Bác, ông còn nói thế nào đây?
Mấy người còn lại cũng bất ngờ trước những lời lẽ sắc bén của Giang Thiên Ca, vừa rồi còn thấy cô bé im lặng, xinh xắn, không ngờ khi lên tiếng, lại hùng hồn đến vậy.
Đồng chí Lý nhìn Giang Thiên Ca, khẽ cụp mắt, che giấu ý cười trong mắt.
Lão Kỷ này, cái gì cũng tốt, chỉ có hai tật xấu, một là tư tưởng trọng nam khinh nữ, hai là thích ỷ lão bán lão. Bây giờ thì xem như bị người ta làm cho cứng họng rồi.
Giang Thiên Ca ngước mắt nhìn phản ứng của mọi người, vừa rồi ngoại trừ đồng chí Kỷ, còn có đồng chí Vương, kỳ thực cũng có thái độ giống đồng chí Kỷ, chỉ là ông ta không giống như đồng chí Kỷ, thể hiện ra ngoài một cách nóng nảy như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ nhìn thấy đồng chí Kỷ á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tự mình hờn dỗi, đồng chí Vương không bài xích cô ta rõ ràng như vậy, Giang Thiên Ca lại đứng sau lưng đồng chí Trương, im lặng không nói gì.
Trước khi đến, Giang Viện Triều đã nói với cô về tình hình của mấy người này, tính cách của họ như thế nào, thái độ ra sao, cô đều hiểu một chút. Đồng chí Kỷ, là Giang Viện Triều cố ý đề cập tới.
Đặc điểm của đồng chí Kỷ không ít, gia trưởng, thích lên lớp, lúc nói chuyện dạy dỗ người khác, thích trích dẫn, nói những lời đao to búa lớn.
Vậy thì cô sẽ dùng ma pháp đánh bại ma pháp.
Thời gian trước, khi viết kiểm điểm, những điều học được từ ông nội, vừa vặn phát huy tác dụng.
Giang Thiên Ca khẽ chớp mắt, nhớ lại lời nói lưu loát vừa rồi của mình, cô rất hài lòng với biểu hiện của bản thân, đồng thời cũng cảm thấy những điều ông nội dạy vẫn rất hữu dụng.
Ừm, lần sau có thời gian, có thể học hỏi ông nội thêm một chút.