Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 301
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:23:22
Lượt xem: 12
Lâm Đại Vĩ định rủ Phương Thủ Nghĩa vào phòng riêng, Phương Thủ Nghĩa lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi chỉ nói vài câu thôi, ở ngoài này là được rồi.”
Nhà hàng này tuy là tòa nhà cao tầng, nhưng phía trước lại là một khu nhà theo kiến trúc tứ hợp viện nhỏ, hai bên thông nhau, nối với nhau bằng một hành lang.
Đi từ hành lang bên cạnh nhà vệ sinh ra ngoài, chính là sân của khu nhà tứ hợp viện nhỏ, chất đầy gỗ đá.
Lâm Đại Vĩ ân cần giới thiệu:
“Cậu đừng thấy chỗ này bây giờ lộn xộn, đợi sang xuân, người ta sẽ xây dựng vườn hoa theo kiểu dáng ngự hoa viên trong cung điện đấy, bây giờ chẳng ai muốn đến đây đâu, sau này chỉ có những người có thân phận như chúng ta mới được vào...”
Nghe Lâm Đại Vĩ lải nhải, Phương Thủ Nghĩa cười lạnh.
Bước vào sân, nhìn quanh một vòng, thấy không có ai khác, ánh mắt Phương Thủ Nghĩa lạnh lẽo, giơ nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt Lâm Đại Vĩ.
Chương này chưa kết thúc, mời xem tiếp chương sau!
“Á!” Lâm Đại Vĩ hét thảm, không hiểu sao Phương Thủ Nghĩa lại đột nhiên ra tay đánh mình: “Thủ Nghĩa, cậu...”
Phương Thủ Nghĩa không nói nhảm, lạnh lùng túm cổ áo Lâm Đại Vĩ, tay kia liên tục đ.ấ.m mạnh.
...
Giang Thiên Ca nghĩ đến việc Phương Thủ Nghĩa không đơn giản như trong miệng anh ta nói là đi chào hỏi người quen thân thiết, nhưng cũng chỉ cho rằng là loại chào hỏi trên đầu môi như cãi nhau uy hiếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao, Phương Thủ Nghĩa nhìn rất phong lưu, hào hoa phong nhã, không giống như là người sẽ động thủ đánh nhau.
Phương Thủ Nghĩa dặn dò mãi, Giang Thiên Ca cũng không có ý định đi theo, ngoài cửa lạnh lẽo, cô đứng ở bên cạnh quầy lễ tân chờ Phương Thủ Nghĩa.
Bên cạnh quầy lễ tân có hai đứa bé vừa l.i.ế.m kẹo que vừa chơi đùa.
Một đứa trẻ trong đó không chú ý tới ngưỡng cửa nhỏ dưới chân, một chân vấp lên, mắt thấy sắp ngã sấp xuống đất, Giang Thiên Ca nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ.
Đứa bé được đỡ vững, nhưng kẹo que dính nhớp lại dính vào quần áo cô.
Đường dính dính, dùng giấy lau không sạch, Giang Thiên Ca chỉ có thể đến nhà vệ sinh dùng nước rửa.
Sau đó, liền vô cùng trùng hợp bắt gặp cảnh Phương Thủ Nghĩa đánh người.
Giang Thiên Ca vốn chỉ tùy ý nhìn lướt qua trong sân.
Nhưng không ngờ, vừa nhìn, lại thấy người cậu mới nhận, vừa rồi còn nghiêm trang giáo dục cô không được đánh nhau, đang vung nắm đấm, đánh người túi bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-301.html.]
Phương Thủ Nghĩa như nhận ra ánh mắt của Giang Thiên Ca, quay đầu nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phương Thủ Nghĩa: “...”
Giang Thiên Ca: “...”
Thấy trên mặt Phương Thủ Nghĩa dường như hiện lên vẻ mất tự nhiên, Giang Thiên Ca rất hiểu ý người khác nói: “Cậu cứ tiếp tục, cháu đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Nói xong, cô cười, làm cái nháy mắt “cháu hiểu”, “cháu hiểu”, liền thản nhiên xoay người rời đi.
Lúc Phương Thủ Nghĩa còn đang ngây người, Lâm Đại Vĩ đã thoát khỏi tay anh ta.
Lâm Đại Vĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị đánh bầm dập của Phương Thủ Nghĩa, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, chỉ trích mắng: “Phương Thủ Nghĩa! Anh... Ách!... Phương Thủ Nghĩa, anh bị điên à? Anh đánh tôi làm gì?”
Nghe được lời của Lâm Đại Vĩ, Phương Thủ Nghĩa hừ lạnh một tiếng.
Vừa rồi Phương Thủ Nghĩa chuyên môn đánh vào mặt Lâm Đại Vĩ, mặt Lâm Đại Vĩ tuy rằng đã bị đánh sưng vù, nhưng Phương Thủ Nghĩa vẫn cảm thấy chưa hả giận, liền túm cổ áo Lâm Đại Vĩ, đ.ấ.m vài quyền vào bụng ông ta.
Mãi đến khi Lâm Đại Vĩ không đứng thẳng người nổi, khom người ngồi xổm trên mặt đất, Phương Thủ Nghĩa mới dừng tay.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống Lâm Đại Vĩ, lạnh giọng cảnh cáo: “Quản cái miệng của mày cho tốt. Sau này, nếu mày còn dám chạy đến trước mặt Đức Âm nói lung tung, tao thấy mày một lần, đánh mày một lần.”
Lúc này Lâm Đại Vĩ mới ngớ ra nhớ lại, lần trước ông ta đến Hồng Kông, vừa vặn gặp Phương Đức Âm cũng ở Hồng Kông, ông ta ma xui quỷ khiến thế nào, lại nói dối với Phương Đức Âm rằng Giang Viện Triều đã tái hôn.
Bây giờ Phương Thủ Nghĩa trở lại Bắc Kinh, chắc chắn biết Giang Viện Triều không tái hôn, cho nên đến tìm ông ta tính sổ.
Nghĩ đến những điều này, trên mặt Lâm Đại Vĩ hiện lên vẻ chột dạ.
Ông ta nhịn đau trên mặt và bụng, ấp úng mở miệng muốn giải thích: “Thủ Nghĩa, tôi... Tôi... Chuyện của em rể cậu, tôi cũng là nghe người khác nói, tôi... Tôi không biết đó là...”
Phương Thủ Nghĩa nhìn về phía nhà vệ sinh nữ, thấy Giang Thiên Ca sắp đi ra, liền lạnh lùng nhìn về phía Lâm Đại Vĩ, ngắt lời ông ta: “Ông nhớ kỹ lời tôi nói, nếu có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông.”
“Cút.”
Nghĩ Phương Thủ Nghĩa có thể chưa xong việc nhanh như vậy, Giang Thiên Ca còn cố ý ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
Lúc cô đi ra, nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa đang đứng ở hành lang. Phương Thủ Nghĩa mặt không đỏ, áo không nhăn đứng đó, dáng vẻ ung dung tự tại, phong độ ngời ngời.
Như thể người vừa rồi nghiến răng nghiến lợi đánh người, không phải là ông.
Ánh mắt Giang Thiên Ca đảo quanh người ông vài vòng.