Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:38:02
Lượt xem: 12

Tối hôm đó, cô ta đã gặp ác mộng, mơ thấy Giang Thiên Ca đ.ấ.m nát mặt mình, sợ đến mức nửa đêm suýt chút nữa khóc thét lên.

Mấy ngày nay, cô ta luôn cố ý tránh mặt Giang Thiên Ca.

Nếu không phải tại Giang Ti Vũ...

“A! Tôi nói!” Nhìn thấy Giang Thiên Ca tiến lên một bước, Quan Mỹ Chi sợ tới mức môi run rẩy: “Tôi nói! Là... Là Giang Ti Vũ bảo tôi cản cậu lại.”

Nói xong, cô ta lại sợ hãi: “Thiên Ca, cậu... Cậu đừng nói với Giang Ti Vũ là tôi nói cho cậu biết...”

Lại là Giang Ti Vũ!

Đáy mắt Giang Thiên Ca trầm xuống: “Tại sao cô ta lại muốn cô cản tôi?”

Quan Mỹ Chi lắc đầu, run giọng nói: “Tôi không biết, cô ta... chỉ bảo tôi cản cậu, không cho cậu vào trường...”

Sắc mặt Giang Thiên Ca lạnh như băng.

Giang Ti Vũ lại quên lời cảnh cáo trước đó của cô rồi sao?

Trước đó cô cố ý đến nhà giam gặp Giang Thiên Bảo, cô cho rằng, nhà ba người Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ sẽ cắn xé nhau.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, nhà Giang Thiên Bảo, thế mà lại một mực che giấu chuyện Giang Ti Vũ hạ thuốc, nhận hết mọi tội lỗi về mình.

Gần đây, cô vẫn luôn bận rộn suy nghĩ về chuyện chiếc máy bay của M Quốc, vẫn chưa có thời gian để xử lý Giang Ti Vũ.

Bởi vậy mà Giang Ti Vũ được nước lấn tới, đắc ý vênh váo.

Giang Thiên Ca cười lạnh.

Giang Ti Vũ cứ nhảy nhót đi, thời gian tự do cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Lúc vào tòa nhà thí nghiệm, cô gặp Trần Kha.

Nghĩ đến Quan Mỹ Chi vừa rồi, lại nghĩ đến lời Tiếu Lệ Quân nói lúc trước, Giang Thiên Ca liền hỏi Trần Kha: “Chị Kha, vừa rồi chị có nhờ người nhắn với em không?”

Trần Kha gật đầu nói: “Ừ, thầy Tống tìm em.”

“Chị không biết em ở đâu, nên hỏi một bạn học lớp em, bạn học kia rất nhiệt tình, nói có thể giúp chị chuyển lời.”

Giang Thiên Ca gật đầu cười. Nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Không cần hỏi, cô cũng đoán được “Bạn học nhiệt tình” này là ai.

Giang Thiên Ca thu lại cảm xúc trên mặt, lúc này mới đến văn phòng của Tống Phương Bạch.

Gõ cửa đi vào, cô thấy ánh mắt Tống Phương Bạch nhìn mình có chút kỳ quái, Giang Thiên Ca thấy khó hiểu, liền lên tiếng hỏi: “Giáo sư Tống, thầy đột nhiên không nhận ra em, hay là mặt em có gì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-295.html.]

Tống Phương Bạch: “...”

Sững sờ một lúc, Tống Phương Bạch liền bật cười.

Ngũ quan của Giang Thiên Ca, quả thật có ba bốn phần giống với Đức Âm. Nhưng chỉ khi Giang Thiên Ca im lặng không nói, mới khiến ông có cảm giác giống nhau.

Giang Thiên Ca vừa nói, vừa cử động, khí chất của cô liền vô cùng mạnh mẽ, khiến ông không để ý đến dung mạo bên ngoài của cô và Đức Âm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông không liên kết Giang Thiên Ca với Đức Âm.

“Em ngồi đi.” Tống Phương Bạch chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, sau đó đứng dậy, đi về phía tủ trà: “Em muốn uống trà hay cà phê?”

Giang Thiên Ca liền nói: “Cà phê ạ.”

Cà phê ở chỗ Tống Phương Bạch là loại cà phê ngon nhất, hương vị tinh khiết nhất mà cô từng uống được trong khoảng thời gian này.

Cô vẫn luôn muốn xin một ít mang về nhà.

Trước đây, Giang Viện Triều có thói quen uống trà. Nhưng sau khi cô pha cho Giang Viện Triều một ly cà phê, ông liền thích uống.

Cà phê ở chỗ Tống Phương Bạch ngon như vậy, nếu có thể xin một ít, mang về cho ông cụ nếm thử thì tốt biết mấy.

Chỉ là, quan hệ giữa cô và Tống Phương Bạch hiện tại tuy rằng coi như tạm được, nhưng vẫn chưa đến mức có thể mặt dày xin xỏ.

Thôi không vội, chờ thêm một thời gian nữa, thân thiết với Tống Phương Bạch hơn một chút, lúc đó xin cũng chưa muộn.

Nghĩ đến kế hoạch xin cà phê, Giang Thiên Ca không tiếc lời khen ngợi: “Giáo sư Tống, cà phê ở đây là loại cà phê ngon nhất mà em từng được uống.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Phương Bạch cười nói: “Vậy sao? Cà phê ở đây đều là bạn tôi gửi cho tôi.”

Dừng một chút, ông lại bổ sung một câu: “Em cũng đã gặp người bạn đó rồi.”

Hiểu rõ người bạn mà Tống Phương Bạch nói là ai, Giang Thiên Ca “Ồ” lên một tiếng.

Nghĩ đến Phương Thủ Nghĩa, ánh mắt Giang Thiên Ca đảo một vòng, một lúc sau, cô đi đến bên cạnh Tống Phương Bạch, nghiêng đầu hỏi: “Giáo sư Tống, thầy và người bạn kia là bạn rất thân sao?”

“Ừ, chúng tôi quen biết nhau hơn mười năm rồi.”

Nghe vậy, Giang Thiên Ca nhìn Tống Phương Bạch với ánh mắt có phần phức tạp.

Tống Phương Bạch pha cà phê xong, liền nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Giang Thiên Ca, ông dừng lại một chút, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thiên Ca cân nhắc một lát, nói: “Giáo sư Tống, mạo muội hỏi thầy một câu, thầy đánh giá người bạn này của thầy như thế nào?”

Nhận lấy ly cà phê Tống Phương Bạch đưa tới, Giang Thiên Ca nói lời cảm ơn. Thấy Tống Phương Bạch không hề tỏ ra kiêu ngạo, ánh mắt cô lóe lên, lại bổ sung thêm: “Ví dụ như... phẩm chất của anh ta... thầy đánh giá thế nào?”

Nhận ra ẩn ý trong lời nói của Giang Thiên Ca, Tống Phương Bạch nhướng mày, nhìn vẻ mặt tinh ranh của Giang Thiên Ca, ông buồn cười hỏi: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, cũng không vòng vo tam quốc nữa, trực tiếp kể chuyện Phương Thủ Nghĩa theo dõi mình vào tối hôm qua.

Loading...