Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:37:38
Lượt xem: 16

“Ông cũng biết anh ba tôi tái hôn rồi, còn chạy tới tìm ông ấy làm gì? Thân phận của ông, lỡ để em dâu mới của tôi biết được, gây ra hiểu lầm thì phải làm sao?”

“Em dâu tôi dịu dàng đảm đang lại hiền lành, không giống cô em gái như con mèo hen của ông, chỉ giỏi làm mình làm mẩy. Hiện tại anh ba tôi đang sống rất tốt, đã sớm quên sạch nhà ông rồi.”

“Người nhà họ Phương các người, về sau đừng có đến nữa! Cũng không có tư cách đến đây!”

Sắc mặt Phương Thủ Nghĩa lạnh đến đáng sợ, ông siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên, nếu không phải Giang Hướng Mai là phụ nữ, nắm đ.ấ.m của ông đã giáng lên mặt bà ta rồi.

Đồ ngu si!

Đức Âm là ai mà đến lượt bà ta được nhắc đến? Thật sự coi Giang Viện Triều và nhà họ Giang là cái thá gì? Còn tưởng ông thèm muốn gặp bọn họ lắm hay sao?

Nếu không phải muốn tới đánh Giang Viện Triều, chẳng lẽ ông ta lại muốn gặp người nhà họ Giang bọn họ sao?

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng, âm thầm ghi món nợ này lên đầu Giang Viện Triều.

Là đàn ông, ông ta không đánh phụ nữ.

Ông ta sẽ đánh Giang Viện Triều.

Phương Thủ Nghĩa lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hướng Mai, nhẫn nhịn cơn giận trong lòng hỏi: “Con bé con Đức Âm đang ở đâu?”

Bà ta nói Giang Viện Triều đã tái hôn, bây giờ ông ta không có tư cách tìm Giang Viện Triều, được, ông ta không hỏi bà ta về Giang Viện Triều nữa, không hỏi bà ta thì ông ta có cách khác để tìm.

Nhưng ông ta là cậu ruột của con bé con Đức Âm, ông ta có quyền được biết tin tức của con bé.

Nghe Phương Thủ Nghĩa nhắc tới Giang Thiên Ca, trên mặt Giang Hướng Mai hiện lên vẻ kỳ quái.

Trước đó không nhớ ra, bây giờ nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa, bà ta mới biết Giang Thiên Ca cái miệng chua ngoa kia, tính tình lúc nào cũng chọc cho bà ta tức điên lên là từ đâu mà ra.

Thì ra Giang Thiên Ca cũng cùng một ruột với Phương Thủ Nghĩa!

Bảo sao người ta thường nói cháu giống cậu, cái tính xấu xa của Giang Thiên Ca, quả thực là cùng một khuôn với Phương Thủ Nghĩa mà ra.

Hừ, con bé Giang Thiên Ca này, tốt không học lại đi học cái xấu!

Nghĩ đến khoảng thời gian này ngày nào cũng bị Giang Thiên Ca xỉa xói, cơn tức giận của Giang Hướng Mai lại bốc lên, bà ta hừ lạnh một tiếng, hùng hổ nói:

“Năm đó chẳng phải các người không quan tâm đến con bé sao? Bây giờ còn hỏi nó làm gì? Năm đó bỏ con bé là đi, bây giờ chúng tôi nuôi nó lớn rồi, các người lại muốn đến nhận vơ để hưởng lợi?”

“Giả nhân giả nghĩa! Hừ, nào có chuyện tốt như vậy! Phương Thủ Nghĩa, tôi cảnh cáo ông, ông không được đi tìm nó!”

Nếu Giang Thiên Ca mà tiếp xúc với Phương Thủ Nghĩa, học hết tật xấu trên người ông ta, về sau sẽ càng thêm ngỗ ngược.

“Hừ, tránh ra! Đừng cản đường tôi, tôi phải đi làm!”

Giang Hướng Mai không quan tâm mắng to một trận, nhìn thấy sắc mặt Phương Thủ Nghĩa đen như đ.í.t nồi, bà ta liền cảm thấy hả hê, hất tay áo rồi bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-287.html.]

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại ghi thêm cho Giang Viện Triều một khoản nợ.

...

Căn cứ tỉnh Hải.

Giang Viện Triều và Lục Chính Tây vừa từ văn phòng của đồng chí Trương đi ra, hai người họ vừa báo cáo phương án của Giang Thiên Ca cho đồng chí Trương.

Tiếp theo, chính là chờ tin tức. Dùng hay không dùng, còn phải xem ý của đồng chí Trương và cấp trên.

Vốn dĩ, hai người đều trầm mặt.

Giang Viện Triều đột nhiên cười bất đắc dĩ.

Ông ta sờ lên tai phải vẫn luôn nóng ran, cười khổ nói: “Ông già ở nhà, chắc chắn là đang mắng mình đây.”

Ông cụ không nỡ mắng Giang Thiên Ca, nên chỉ có thể mắng ông ta thôi.

Lục Chính Tây: “... Chắc là không đâu.”

Vừa dứt lời, Lục Chính Tây đột nhiên cảm thấy tai phải của mình cũng hơi nóng lên.

Lục Chính Tây: “...”

Chắc là ông cụ nhà anh ta, cũng đang mắng anh ta.

Giang Viện Triều không biết chuyện Phương Thủ Nghĩa muốn đánh mình, chỉ đoán đúng một nửa, còn Lục Chính Tây lại đoán đúng.

Hai ông cụ, quả thực là đang mắng hai người họ.

Ông cụ Giang ngồi đối diện với ông cụ Lục, vẻ mặt vẫn còn bực bội. Hai cha con Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca kia, đều đã tự ý quyết định rồi.

Ông là cha, là ông nội, thì biết làm thế nào?

Chỉ có thể dọn dẹp hậu quả cho bọn họ thôi!

Cho nên, sáng sớm, ông đã phải đi cầu cứu người ta rồi.

Người đầu tiên ông cụ Giang nghĩ đến, chính là người anh em tốt Lục lão gia của mình.

Nói xong chuyện, thấy lông mày ông cụ Lục nhíu chặt lại, ông cụ Giang đột nhiên cảm thấy có chút cân bằng.

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này Lục Chính Tây cũng nhúng tay vào, hơn nữa Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây còn đang yêu nhau. Chuyện này, không thể để mình ông đau đầu được, Lục Quý Đồng ông cũng phải đau đầu cùng.

Ông cụ Giang thở dài nói: “Lão Lục à, ông nói xem chuyện này, bây giờ phải làm sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông cụ Lục: “...”

Hai ông cụ cùng chung cảnh ngộ, than thở một hồi, lại mắng con trai mình một trận, mới nghiêm túc bàn bạc.

Loading...