Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:36:33
Lượt xem: 25

Tối đến, Giang Viện Triều vẫn chưa trở về.

Giang Thiên Ca cũng không quản ông, sáng sớm hôm sau đã đến trường tìm Tống Phương Bạch, nhờ ông giải đáp không ít vấn đề.

Vài ngày sau, Giang Thiên Ca gần như dành hết thời gian ở trong thư phòng Tây Đơn, đối diện với máy tính gõ chữ.

Đến trường, nếu không phải là mải mê tìm kiếm trong thư viện, thì là đi tìm Tống Phương Bạch hỏi bài.

Bận rộn đến mức suýt chút nữa đã quên thời gian.

Hôm nay, Giang Thiên Ca canh đúng giờ cơm tối thì trở về ngõ Du Tiền, vừa vào cửa đã nhìn thấy Giang Hướng Mai ngồi ở hành lang.

Giang Thiên Ca ngẩn người, mới đột nhiên nhớ ra, nhà này còn có Giang Hướng Mai.

Giang Hướng Mai đã đi công tác về rồi.

Giang Thiên Ca lịch sự chào hỏi bà ta một tiếng.

Nhưng Giang Hướng Mai lại chẳng hề cảm kích, khịt mũi khinh khỉnh rồi châm chọc: “Giờ cơm mới chịu về nhà, không biết còn tưởng rằng cô bận rộn chuyện quốc gia đại sự gì đó.”

“...”

Đúng là bệnh!

Giang Thiên Ca trợn mắt, trực tiếp bỏ qua bà ta, xoay người đi vào trong nhà.

“Này, tôi cho cô đi rồi sao?” Giang Hướng Mai đuổi theo, kéo mặt xuống chất vấn: “Mấy ngày trước cô ra ngoài đánh nhau, hại mẹ bị trẹo eo phải không?”

Eo của Bà cụ Giang đã khỏi rồi, hai ngày trước đã có thể đến trường học bình thường.

Người ta thường nói, thương gân động cốt trăm ngày, bà cụ dù sao cũng lớn tuổi, cho dù không cần uống thuốc, trong nhà mỗi ngày đều hầm canh xương cho bà bồi bổ.

Hôm nay Giang Hướng Mai trở về, nhìn thấy canh xương trong phòng bếp liền hỏi Chu Quế Phương. Chu Quế Phương không suy nghĩ nhiều, kể lại chuyện bà cụ bị trật eo.

Giang Hướng Mai ban đầu cũng không để tâm, nhưng nghe nói là lúc đi cùng Giang Thiên Ca, bà cụ mới bị trẹo eo thì liền bùng nổ. Từ chiều đến giờ, cô ta cứ chờ Giang Thiên Ca trở về, muốn hỏi tội.

“Này Giang Thiên Ca, cô làm sao vậy? Chính cô ra ngoài gây chuyện đánh nhau thì thôi đi, sao lại liên lụy đến mẹ tôi bị đánh? Cô có phải cố ý muốn hại mẹ tôi không?”

Giang Thiên Ca: “...”

Kìm nén xúc động muốn mắng Giang Hướng Mai một trận, Giang Thiên Ca hít sâu một hơi, nói:

“Trước hết, mẹ cô đúng là bị trẹo eo lúc đi cùng cháu, bà ấy là mẹ ruột của cô, cô muốn tức giận cũng là quyền của cô.”

“Nhưng mà, muốn tức giận thì cô cứ việc nhắm vào cháu mà nói, đừng có tự ý suy đoán rồi thêm mắm dặm muối. Còn chuyện cố ý muốn hại mẹ cô là sao? Cô có ý gì khi gán tội cho cháu như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-267.html.]

Giang Hướng Mai cứng cổ gào lên: “Cô chính là cố ý muốn hại mẹ tôi, cô thấy mẹ tôi sống tốt nên ghen tị phải không!”

“Mẹ tôi lớn tuổi như vậy rồi, trước kia vẫn luôn ở nhà hưởng phúc, kết quả cô vừa về đã đưa bà ấy đến cái trường lớp gì đó học hành vất vả.”

“Nhà chúng ta nghèo đến mức không có cơm ăn sao? Cần gì mẹ tôi phải ra ngoài, cùng công nhân trong nhà máy dẫm máy khâu? Đợi anh Ba về, tôi phải hỏi cho ra lẽ, ông ấy để con gái mình hành hạ mẹ như vậy, không sợ trời đánh sao?”

Giang Thiên Ca nghẹn họng.

Không phải bởi vì nghe Giang Hướng Mai nói, cảm thấy đuối lý không nói nên lời, mà là bởi vì Giang Hướng Mai quá ngu ngốc khiến cô không nói nên lời.

Người giả vờ ngủ thì không bao giờ gọi dậy được, người ngu ngốc thì không bao giờ dạy bảo được.

Giang Thiên Ca một tay bóp cằm Giang Hướng Mai, một tay cầm lấy chiếc bánh bao trong rổ, nhét vào miệng Giang Hướng Mai.

Trực tiếp khiến Giang Hướng Mai câm nín.

...

Trong phòng, Ông cụ Giangvà Bà cụ Giang lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Thấy Giang Thiên Ca ra tay, Bà cụ Giang lo lắng hỏi: “Chúng nó sẽ không đánh nhau thật chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông cụ Giangbình thản nói: “Đánh thì đánh, Thiên Ca tự biết chừng mực.”

Bà cụ Giang: “...”

Ông cụ Giangnhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:

“Đều là do trước đây chúng ta quá nuông chiều Hướng Mai, mới khiến nó có tính cách như ngày hôm nay. Suốt thời gian qua, chúng ta, cả Viện Triều nữa, đều hết lời khuyên nhủ, lúc thì dỗ dành, lúc thì mắng mỏ, giảng giải biết bao nhiêu đạo lý, nhưng nó có nghe đâu.”

Nghĩ đến chuyện Giang Hướng Mai suýt chút nữa bị lừa gạt tham gia buôn lậu, Ông cụ Giang trầm giọng nói:

“Tính cách của Hướng Mai, nhất định phải sửa. Bảo bà ra tay đánh nó, bà nỡ lòng nào? Cho dù chúng ta có nỡ lòng, thì cũng sẽ phản tác dụng.”

Giang Hướng Mai giờ cũng đã làm mẹ người ta, lại bị bọn họ đánh đập dạy dỗ, thật sự không thích hợp.

Hơn nữa, Giang Hướng Mai là kiểu người chỉ giỏi ức h.i.ế.p người nhà. Nó quen được bọn họ nuông chiều, cưng nựng, một khi bọn họ đánh nó, không chừng nó sẽ làm ra chuyện gì điên rồ hơn, càng thêm biến chất, không thể nào kiểm soát nổi.

Hiện tại trong nhà, chỉ có Thiên Ca mới trị được Giang Hướng Mai. Thiên Ca có thể làm được, vậy thì cứ để con bé làm, ông hi vọng Thiên Ca có thể trị Giang Hướng Mai đến mức ngoan ngoãn nghe lời.

Nghĩ đến đây, Ông cụ Giang bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng bừng.

Ông đường đường là Giang Bộ Thanh, ra ngoài ai ai cũng phải nể mặt, thế mà trong nhà lại phải nhờ đến cháu gái dạy dỗ con gái.

Haiz, thật đáng xấu hổ!

Haiz, thật có lỗi với Thiên Ca!

Loading...