Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:36:20
Lượt xem: 33
Đối với vấn đề của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca không thể giúp anh đưa ra quyết định, cô chỉ nói: “Nên đi hay không, còn phải xem cậu muốn gì.”
Giang Thiên Ca phân tích cho anh nghe những lợi, hại của việc đi du học.
Lục Tự Văn nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, anh gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, anh lại thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc là chú Út không có ở nhà, nếu không tớ có thể tìm chú ấy, nhờ chú ấy cho lời khuyên.”
Hai hôm trước, Lục Chính Tây nhận được một thông báo bí mật, đã rời khỏi Bắc Kinh.
Nói đến Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca liền hỏi: “Chú ấy đi đâu, ông nội cậu chắc là biết?”
Lục Chính Tây đi rất vội, thậm chí còn không kịp chào cô một tiếng. Mãi đến ngày hôm sau, cô mới biết chuyện từ Giang Viễn Triều.
Nhưng về việc Lục Chính Tây đi đâu, làm gì, Giang Viễn Triều tuyệt đối giữ kín, không tiết lộ nửa lời.
Đối với công việc của Lục Chính Tây, vốn dĩ Giang Thiên Ca sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng từ sau khi Lục Chính Tây rời đi, sắc mặt Giang Viễn Triều luôn rất nặng nề, ngày nào cũng đi sớm về muộn, có hôm về đến nhà, còn cùng ông cụ đóng cửa ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu.
Điều này khiến cô không khỏi suy nghĩ. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Lục Chính Tây đi thực hiện nhiệm vụ, liệu có nguy hiểm không?
Hỏi Giang Viễn Triều và ông cụ Giang, Giang Viễn Triều trả lời rất mập mờ, còn ông cụ Giang thì chỉ cười trừ. Cả hai người đều là lãnh đạo của Cục Bảo mật, miệng kín như bưng.
Chính vì vậy, Giang Thiên Ca mới muốn xác nhận thông tin từ phía ông cụ Lục.
Nhận ra Giang Thiên Ca muốn hỏi thăm tin tức của Lục Chính Tây, Lục Tự Văn liền đáp: “Chắc là ông biết. Nhưng ông sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Tự Văn buồn bực: “Tớ đã hỏi ông rồi, ông bảo tớ học hành cho tốt, đừng nghe ngóng lung tung, đừng có chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào.”
Nghe Lục Tự Văn nói vậy, Giang Thiên Ca chỉ biết thở dài: “Cũng phải.”
Những ông cụ này còn có tâm tư đùa cợt, chắc hẳn không phải là chuyện lớn gì.
Chí ít, trời còn chưa sập xuống.
Giang Thiên Ca không hỏi thăm chuyện của Lục Chính Tây nữa, nàng hỏi Lục Tự Khôn: “Gần đây anh ta làm gì? Không gây chuyện gì chứ?”
Trước đó, Lục Tự Khôn đối với Giang Ti Vũ có một loại say mê mù quáng.
Bây giờ Giang Ti Vũ bị bắt, Lục Tự Khôn phản ứng thế nào? Là không thể chấp nhận, nhanh chóng tỉnh ngộ, hay vẫn một lòng si tình, chạy vạy khắp nơi, anh hùng cứu mỹ nhân?
Lục Tự Văn: “Không biết, mấy ngày nay tôi chưa gặp anh ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-261.html.]
Quan sát biểu cảm của Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn lựa lời nói: “Mấy ngày trước, anh ta... đến tìm ông nội, muốn nhờ ông nội đến đồn cảnh sát chào hỏi. Nhưng ông nội không để ý đến anh ta.”
Giang Thiên Ca gật đầu, cô trêu chọc: “Không ngờ, anh ta còn rất si tình.”
Lục Tự Văn không biết nên nói gì.
Lục Tự Khôn từ nhỏ đã thích đi tìm Giang Ti Vũ chơi cùng. Sau đó bọn họ dần lớn lên, phần lớn thời gian là con trai chơi với con trai, con gái chơi với con gái.
Thế mà Lục Tự Khôn vẫn thích đi tìm Giang Ti Vũ chơi.
Lúc đó cậu mới nhận ra, Lục Tự Khôn thích Giang Ti Vũ. Nhưng phản ứng của Giang Ti Vũ đối với Lục Tự Khôn rất bình thường, không nhìn ra có gì là thích.
Biết hai người bọn họ yêu nhau, cậu còn hoang mang một hồi lâu, tò mò không biết Lục Tự Khôn đã làm cách nào khiến Giang Ti Vũ thay đổi thái độ.
Nghĩ đến dáng vẻ lần trước Lục Tự Khôn đến tìm ông nội, Lục Tự Văn thở dài, hy vọng Lục Tự Khôn đừng gây ra chuyện gì.
...
Vì nói chuyện với Lục Tự Văn khá lâu, lúc Giang Thiên Ca trở về ngõ Du Tiền đã là 6 giờ tối.
Lớp học buổi tối của Bà cụ Giang bắt đầu từ 7 giờ.
Học viện May mặc cách Tây Phủ Tỉnh không xa, từ ngõ Du Tiền đi qua, khoảng mười phút là đến.
Nhưng lúc Giang Thiên Ca trở về, bà Giang đã chuẩn bị tươm tất, sẵn sàng xuất phát.
Có thể thấy, bà cụ rất mong chờ việc đi học.
Nếu bà đã muốn đi bây giờ thì đi bây giờ! Bà tích cực với chuyện đi học như vậy, đương nhiên không thể dập tắt sự nhiệt tình của bà.
“Bà nội, bà đợi cháu một chút, cháu cất đồ rồi đi ngay.”
Nói xong, Giang Thiên Ca chạy về phòng.
Cất cặp sách, Giang Thiên Ca lấy chiếc phong bao lì xì vừa mua ở tiệm tạp hóa ra. Mặt trước mặt sau đều màu đỏ, không in hình gì cả. Giang Thiên Ca chê đơn điệu, bèn lấy bút ra vẽ vời lên đó một lúc.
Vẽ xong ưng ý, cô lại lấy ví tiền, tìm một tờ 10 đồng mới nhất bỏ vào trong.
Con ngoan đi học, làm phụ huynh, phải cho con tiền mừng tuổi chứ.
Mặc dù bà là “con ngoan” lớn tuổi, nhưng dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì cũng là con ngoan, con nhà người ta có thì bà cũng phải có.
“Bà nội, đây là tiền khai giảng cho bà, bà cầm lấy.”
Hành động của Giang Thiên Ca khiến bà Giang sửng sốt. Trước giờ đều là bà cho tiền lì xì, bây giờ lại có cháu gái cho bà tiền lì xì, mà lại còn là tiền mừng đi học.
Nhìn rõ mặt trước phong bao lì xì, khóe mắt bà Giang giật giật.