Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 258
Cập nhật lúc: 2025-03-25 05:36:15
Lượt xem: 37
“Mấy người bạn tốt, dạo này tôi hơi kẹt tiền, trưa nay không có tiền ăn cơm, các cậu cho tôi mượn ít tiền đi.”
“Tiền của các cậu đều ở trong túi đấy, lấy ra cho tôi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Sắc mặt của Lý Tiểu Quân và đám người kia trở nên vô cùng khó coi.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Giang Thiên Ca bật cười lạnh lùng, chậm rãi trầm mặt xuống: “Sao? Không muốn à?”
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn bọn Lý Tiểu Quân: “Không phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?”
Cô biết mọi người đều rất coi trọng cơ hội đi du học lần này, nên có ai không hiểu bài đến hỏi, cô đều cố gắng hết sức giải đáp cho họ.
Nếu có ai muốn mượn vở ghi của cô xem mà ăn nói tử tế, thái độ tốt, thì cô cũng sẽ căn cứ vào tình hình cụ thể mà cho mượn.
Nhưng đây có phải là thái độ đi mượn đồ của Lý Tiểu Quân và đám người kia không?
Trong mắt bọn họ, quyển vở ghi chép mà cô phải bỏ rất nhiều tâm sức ra để hoàn thành lại phải được chia sẻ một cách vô điều kiện, nếu không thì chính là không đoàn kết?
Đoàn kết cái đầu nhà các người ấy.
Giang Thiên Ca cảm thấy vô cùng tức giận, liền mắng thẳng mặt bọn họ.
“Hóa ra các người không ghi chép bài là vì dành hết tâm sức để luyện da mặt cho dày ra đấy à? Các người luyện cũng giỏi thật đấy, da mặt còn dày hơn cả tường đồng vách sắt, bằng không sao có thể mặt dày mày dạn đến mức vừa mở miệng ra đã đòi hỏi vở ghi của người khác như vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lại còn lấy cái lý do “bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau” ra để ép buộc tôi? Nực cười.”
“Vở ghi của tôi, liên quan gì đến các người?”
“Các người thi được bao nhiêu điểm, có đi du học được hay không, liên quan gì đến tôi?”
“Biết thì nói là sinh viên đại học, không biết còn tưởng là mấy đứa trẻ con to xác, chuyện gì cũng chỉ biết há miệng chờ sung. Các người là trẻ con, nhưng tôi không phải là cha mẹ của các người. Tôi càng không thể nuôi nổi mấy đứa con gái vô liêm sỉ như các người.”
“...”
Bị Giang Thiên Ca mắng cho một trận, đám người kia á khẩu không nói nên lời, xấu hổ bỏ đi.
Mắc dịch.
Giang Thiên Ca liếc nhìn bóng lưng tháo chạy của đám người kia, đang định quay người trở về chỗ thì nhìn thấy có người ngồi ở góc bên phải phòng thảo luận. Là Tống Phương Bạch và các học trò của ông.
Thấy Giang Thiên Ca phát hiện ra mình, Tống Phương Bạch khẽ gật đầu chào, các học sinh cũng đều nhìn Giang Thiên Ca. Có hai người khá thân với Giang Thiên Ca liền giơ ngón tay cái với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-258.html.]
Rõ ràng là bọn họ đã chứng kiến toàn bộ màn “xử đẹp” người khác của Giang Thiên Ca vừa rồi.
Giang Thiên Ca: “...”
Thấy thì thấy thôi chứ sao.
Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bước tới chào hỏi bọn họ: “Giáo sư Tống, các anh chị, mọi người đang thảo luận đề tài à?”
Tống Phương Bạch gật đầu, không nói gì thêm.
Tiêu Lệ Quân ở bên cạnh cười nói: “Tiểu Thiên Ca, chúng tôi nghe nói chuyện chương trình du học rồi, cố lên nhé! Cậu chắc chắn sẽ được chọn!”
Nghe thấy cách xưng hô của Tiêu Lệ Quân, Giang Thiên Ca bật cười, gật đầu đáp: “Vâng, cảm ơn chị Tiêu Lệ Quân, em sẽ cố gắng hết sức.”
Nghĩ ngợi một chút, Giang Thiên Ca nhìn Tống Phương Bạch: “Giáo sư Tống, khi nào thầy rảnh, em muốn hỏi thầy một số vấn đề, được không ạ?”
Thái độ và tình hình của nước M đối với du học sinh Trung Quốc, Giang Thiên Ca đều đã biết rõ từ kiếp trước.
Đời này, có tình huống đặc biệt hay không, có biến cố gì, cũng cần phải tìm hiểu cụ thể rõ ràng rồi mới quyết định xem có nên tranh giành danh ngạch đi nước ngoài hay không.
Cho nên, cô muốn nói chuyện với Tống Phương Bạch.
Tống Phương Bạch ra nước ngoài từ rất sớm, ở nước ngoài mười mấy năm, đến những năm gần đây mới về nước. Anh quen biết không ít người ở nước ngoài, hẳn là sẽ hiểu biết nhiều hơn về nước ngoài.
Tống Phương Bạch gật đầu: “Được, sau khi chúng ta thảo luận xong, em đến tìm tôi.”
Nghe được lời của Tống Phương Bạch, Tiêu Lệ Quân vừa cười vừa nói: “Tiểu Thiên Ca, chúng ta ước chừng còn một lát nữa, em về trước ôn tập đi, kết thúc rồi, chị đi gọi em.”
Giang Thiên Ca gật đầu, cảm ơn chị ấy, lại nói vị trí của mình, liền rời đi.
Tiêu Lệ Quân một tiếng sau mới đến gọi Giang Thiên Ca.
Lúc cùng nhau đi xuống lầu, Tiêu Lệ Quân ghé sát tai Giang Thiên Ca, khẽ nói:
“Em biết không, lần trước giáo sư Tống phải dành rất nhiều thời gian để chỉnh sửa lại một phần tài liệu thí nghiệm. Một giáo sư khác nhìn thấy, liền rất đương nhiên yêu cầu giáo sư Tống in cho ông ta một bản.”
“Lúc ấy, vị giáo sư kia nói trước mặt rất nhiều người, giáo sư Tống không tiện từ chối, nên đành đưa cho ông ta.”
“Nhưng sau đó, giáo sư Tống buồn bực rất lâu, chúng tôi cũng không vui.”
Nghĩ đến khí phách Giang Thiên Ca tranh luận với mọi người, Tiêu Lệ Quân rất cảm khái nói: “Lúc ấy, giá như có em ở đây thì tốt rồi.”