Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:45:04
Lượt xem: 33

Mặc dù, phải đến năm 1988, Trung Quốc mới có quy định “không được uống rượu bia khi lái xe”. Bây giờ, mọi người vẫn chưa có ý thức “đã uống rượu bia thì không lái xe”, thậm chí là chưa hề có.

Nhưng Giang Thiên Ca không muốn đem tính mạng của Lục Chính Tây và những người khác ra làm trò đùa.

Đã uống rượu rồi thì không thể lái xe, vậy thì ở lại một đêm, trong nhà còn nhiều phòng trống.

Giang Thiên Ca nói xong, Lục Chính Tây còn chưa kịp trả lời, Giang Viện Triều đã nhướng mày, không chút do dự từ chối: “Không được.”

Giang Viện Triều trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, mắng thầm con bé hồ đồ.

Vừa rồi để cho Lục Chính Tây giở trò lưu manh trước cửa còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cho nó vào nhà sao?

Sao con bé có thể hồ đồ như vậy chứ?

Giang Thiên Ca: “...”

Trước đây, khi chưa nhận Giang Viện Triều, mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca có không ít lời oán trách và ấn tượng xấu với Giang Viện Triều, nhưng nhìn chung, trong lòng cô, Giang Viện Triều vẫn là một người nho nhã, uy nghiêm, trầm tĩnh, hình tượng một vị lãnh đạo cao cao tại thượng.

Nhưng bây giờ, sau khi tiếp xúc với Giang Viện Triều nhiều hơn, Giang Thiên Ca phát hiện ra, Giang Viện Triều còn có tật xấu cầu toàn, nhàm chán, trẻ con, hay so đo tính toán.

Đúng là “ở gần chùa gọi bụt bằng anh”. Tiếp xúc nhiều, lòi ra đủ tật xấu.

Nhưng mà, Giang Viện Triều cũng chỉ là người bình thường, có tật xấu cũng là chuyện thường tình.

Giang Thiên Ca thầm oán thán Giang Viện Triều một hồi, mới giải thích: “Bố, bố nghĩ gì vậy, trong nhà không phải còn phòng trống sao, con thấy anh ấy đã uống rượu rồi, lái xe không an toàn, mới bảo anh ấy ở lại.”

Giang Viện Triều: “Không an toàn thì đừng uống, cất rượu đi.”

Vừa hay, Lục Chính Tây lái xe không thể uống, Giang Thiên Ca cũng không được uống.

Giang Thiên Ca không đồng ý: “Không được. Con đã rót rượu rồi, không uống thì phí lắm. Hơn nữa, hôm nay con muốn uống rượu.”

Giang Viện Triều: “Vậy thì bảo Tiểu Trịnh đưa cậu ta về.”

Dù thế nào, ông cũng sẽ không cho Lục Chính Tây ở lại, dù chỉ là ở phòng cho khách.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được.”

Lục Chính Tây còn chưa kịp nói gì đã bị hai bố con sắp xếp đâu ra đấy.

Ánh mắt anh khẽ động, rất phối hợp nghe theo sự sắp xếp.

Bữa cơm diễn ra trong tiếng cụng ly rót rượu của Giang Thiên Ca và tiếng quát tháo ngăn cản của Giang Viện Triều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-214.html.]

Ăn được một nửa, điện thoại ở phòng khách reo lên. Dì Cao đi nghe máy, sau khi hỏi han đối phương, dì liền gọi Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, đồng chí Lý ở quân khu gọi.”

Giang Viện Triều đứng dậy, vừa mới bước ra, lại quay đầu lại, đưa tay định cầm chai rượu trên bàn đi.

Giang Thiên Ca nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng cầm lấy trước. Nhìn thấy Giang Viện Triều trừng mắt nhìn, Giang Thiên Ca cười nói: “Bố, bố mau đi nghe điện thoại đi, đồng chí Lý còn đang đợi kìa.”

Giang Thiên Ca biết đồng chí Lý này, ông ta là cấp dưới của Giang Viện Triều. Giờ này còn gọi điện thoại đến, chắc là có việc quan trọng.

Giang Viện Triều cắn răng, ông nhìn Lục Chính Tây, dặn dò: “Con bé này, tốt nhất là đừng để tôi thấy nó rót rượu nữa.”

Lục Chính Tây liếc nhìn Giang Thiên Ca, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ để ý.”

Sau khi Giang Viện Triều xoay người rời đi, Giang Thiên Ca liền nhướn mày với Lục Chính Tây, cầm chai rượu định rót.

Vừa nãy Giang Viện Triều vẫn luôn nhìn chằm chằm, cô tổng cộng cũng chỉ mới uống một ly. Cô vẫn còn muốn uống tiếp.

Thấy động tác của cô, Lục Chính Tây im lặng, nhỏ giọng nói: “Bố em không cho em uống nữa đâu. Em mà rót rượu là ông ấy sẽ nhìn thấy đấy.”

Điện thoại ở bên kia phòng khách, Giang Viện Triều chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy động tác rót rượu của Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, bèn nói: “Vậy anh rót cho em đi, giả vờ như anh uống, thế thì ông ấy sẽ không biết.”

Nói xong, Giang Thiên Ca buông chai rượu ra, vừa để ý động tĩnh của Giang Viện Triều, vừa dùng ngón tay khẽ đẩy ly rượu của mình đến trước mặt Lục Chính Tây.

Nghĩ đến Giang Thiên Ca vừa nãy quả thật không uống bao nhiêu, hơn nữa đây lại là ở nhà, Lục Chính Tây suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Giang Viện Triều, liền cầm chai rượu lên, rót cho Giang Thiên Ca nửa ly nhỏ.

Giang Thiên Ca giục: “Lục Chính Tây, rót đầy lên.”

Lục Chính Tây: “Bố em không cho em uống mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca: “Anh nghe lời em hay nghe lời bố em?”

Một người là bạn gái, một người là bố của bạn gái.

Lục Chính Tây im lặng một giây, liền đưa ra lựa chọn. Anh rót đầy ly rượu.

Giang Thiên Ca hài lòng liếc mắt nhìn Lục Chính Tây, lặng lẽ đưa tay, cầm ly rượu của mình về.

Cô cười, nụ cười chẳng khác nào con hồ ly nhỏ vừa trộm được thịt.

Lúc sau, Giang Viện Triều gọi điện thoại xong, nhìn thấy hết động tác nhỏ của hai người: “...”

Giang Viện Triều gọi điện thoại xong thì quay lại, không nói lời nào, cầm chai rượu còn một chút dưới đáy đi

Loading...