Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:44:58
Lượt xem: 69
Lục Tự Văn ngẩn người một lát, liền quay đầu nhìn Lục Chính Tây, nhướng mày tố cáo: “Chú út! Chú xem cô ấy nói gì kìa!”.
Lời Giang Thiên Ca nói chẳng khác nào không coi Chú út ra gì!
Chú út công bằng chính trực, sẽ không vì lời Giang Thiên Ca nói mà mắng cậu đâu!
Lục Tự Văn nằm nhoài lên hộp để đồ ở giữa, hơn nửa người chồm về phía trước, nếu không phải vị trí không đủ, chắc cậu đã chen vào giữa Lục Chính Tây và Giang Thiên Ca rồi.
Nhìn thấy hành động của cậu, Lục Chính Tây nhíu mày, quát: “Ngồi xuống, không thì xuống xe”.
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Lục Tự Văn, Giang Thiên Ca cảm thấy rất vui.
Cô nàng hất cằm lên, cố ý châm ngòi thổi gió, đẩy Lục Tự Văn một cái: “Nghe thấy chưa, không thì đá cậu xuống xe đấy”.
“Chú út của cậu đến đón tôi, không phải đến đón cậu, bây giờ cậu đang đi nhờ xe của tôi đấy”.
Lục Tự Văn: “...”
Tâm trạng Lục Tự Văn rối bời.
Cậu có một cảm giác khó hiểu, giống như bị phản bội hai lần, đả kích hai lần vậy.
Trước đây cậu đã nghe nói chuyện Chú út tìm bạn gái. Nhưng mà, cậu không ngờ người đó lại là Giang Thiên Ca!
Nếu như là người khác cùng tuổi tác, bối phận với Chú út thì phản ứng của cậu sẽ không lớn như vậy. Vấn đề là người này lại là Giang Thiên Ca cùng tuổi tác,bối phận với cậu.
Lục Chính Tây là Chú út của cậu, Giang Thiên Ca là bạn của cậu, hai người họ lại thành một đôi!
Trước đây, dù là ở nhà hay là ở bên ngoài, trong đám con cháu, Chú út và cậu là thân thiết nhất.
Nhưng bây giờ đã có Giang Thiên Ca rồi.
Giang Thiên Ca vừa là con cháu, vừa là bạn gái, bây giờ Chú út đã chiều cô nàng như vậy, sau này chắc chắn sẽ càng quá đáng hơn.
Sau này địa vị của cậu trong lòng Chú út chắc chắn sẽ không bằng trước nữa!
Nhận thức này khiến Lục Tự Văn rất buồn bã, thất vọng.
Nhưng mà, cậu càng thương cảm cho Lục Tự Khôn hơn.
Lục Tự Khôn tự luyến cho rằng Giang Thiên Ca thích hắn ta, còn chạy đến trường học, làm ầm ĩ trước mặt bao nhiêu người.
Chú út mà biết chuyện thì hắn ta c.h.ế.t chắc!
Quả nhiên, xe đi được một lúc, cậu đã thấy Giang Thiên Ca vừa ăn bánh Chú út mua, vừa mách tội với Chú út.
“... Nhà anh không có gương hay sao mà để Lục Tự Khôn không biết mình nặng bao nhiêu, xấu cỡ nào vậy? Vừa tầm thường lại tự tin, nói đúng là hắn ta”.
Giang Thiên Ca cười lạnh: “Thích hắn ta? Trên đời hết đàn ông rồi hay tôi bị mù?”.
“Gây ức chế nhất là còn có mấy kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi đi loan tin. Bị gán ghép với tên ngốc Lục Tự Khôn, em thấy ghê tởm chính mình”.
“Sớm muộn gì em cũng tìm cơ hội đánh cho Lục Tự Khôn một trận”.
Nghe Giang Thiên Ca nói rõ ngọn nguồn sự việc, Lục Chính Tây mím chặt môi.
Nghĩ đến buổi trưa Lục Tự Khôn cố ý chạy về nhà nói mấy lời đó, ánh mắt Lục Chính Tây tối sầm lại.
Nghe Giang Thiên Ca nói câu cuối cùng, anh liền nói: “Không cần em ra tay, anh sẽ xử lý”.
Giang Thiên Ca rất hài lòng với phản ứng của Lục Chính Tây, cô cắn răng dặn dò: “Anh nhất định phải dạy dỗ hắn ta thật nhớ đời”.
Lục Chính Tây: “Ừm”.
Nhìn Chú út và Giang Thiên Ca hát bài đồng ca, trong đầu cậu hiện lên một câu: “Bọn họ cấu kết với nhau?”.
Lục Tự Văn gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, rúc vào góc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, vừa thầm thương cảm cho Lục Tự Khôn.
Sau này Lục Tự Khôn tiêu đời rồi.
…
Từ ngõ Tây đến ngõ Hoa Tuyết có một đoạn đường. Lục Chính Tây dừng xe ở một ngã tư cách ngõ Hoa Tuyết 2km, bảo Lục Tự Văn xuống xe.
Lục Tự Văn: “... Chú út, vẫn còn xa lắm mới đến nhà mà!”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-211.html.]
Lục Chính Tây: “2km thì xa lắm sao? Tự đi bộ về”.
Chú út của cậu đúng là “Trọng sắc khinh cháu”, có bạn gái là quên cháu trai!
Hiện giờ là mùa đông, mặt trời đã lặn, nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài gió thổi vù vù, thổi đến mặt mũi đau rát.
Lục Tự Văn cắn răng, không muốn động đậy, cậu nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Giang Thiên Ca, lâu rồi tớ chưa gặp bác trai, tớ cũng muốn đến thăm bác ấy”.
Giang Thiên Ca không ý kiến gì. Lục Tự Văn muốn đi thì cứ đi, nhà cô cũng chẳng thiếu bát cơm của cậu.
Nhưng Lục Chính Tây lại có ý kiến.
Trong cốp xe có quà anh muốn tặng Giang Viễn Triều.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà Giang Thiên Ca với tư cách bạn trai, Lục Tự Văn đi theo là thế nào?
Lục Chính Tây cũng không định giải thích nhiều với Lục Tự Văn, trực tiếp lạnh lùng từ chối: “Muốn đến thăm thì hôm khác đi. Bây giờ cháu về nhà trước đi”.
Lục Tự Văn cho rằng nếu có người từ chối thì đó là Giang Thiên Ca. Không ngờ Chú út lại không cho cậu đi, cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao?”.
Lục Chính Tây: “Không tại sao”.
“Nếu không tại sao, vậy cháu có thể đi cùng đến gặp Chú ba Giang! Lâu như vậy không gặp, chắc Chú ba Giang cũng nhớ cháu!”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Tự Văn bắt đầu sắp xếp: “Chú út, cháu đi cùng chú đưa Giang Thiên Ca về, sau khi gặp Chú ba Giang, cháu sẽ về nhà cùng chú”.
Lục Chính Tây: “Không được”.
Thấy Lục Chính Tây không có ý định nói nhiều, Lục Tự Văn vẫn tiếp tục đeo bám, Giang Thiên Ca ở bên cạnh bổ sung: “Lục Tự Văn, có khi nào Chú út của cậu coi cậu là “Cái đuôi” nên mới không muốn dẫn cậu theo không?”.
Cậu ngẩn người hai giây, trừng mắt hỏi: “Sao tớ lại là “Cái đuôi”? Tớ trẻ trung, đẹp trai, là sinh viên ưu tú, sao lại là “Cái đuôi” được?”.
Giang Thiên Ca nhún vai: “Tôi biết sao được, cậu hỏi Chú út của cậu ấy”.
Lục Tự Văn nằm nhoài lên ghế lái, thò đầu ra trước mặt Lục Chính Tây, sốt ruột xác nhận: “Chú út, chú nói xem, có phải chú coi cháu là “Cái đuôi” không?”.
Lục Chính Tây trực tiếp đưa tay ấn đầu cậu về, giục: “Đừng lề mề nữa, xuống xe nhanh”.
Lục Chính Tây không trả lời câu hỏi của Lục Tự Văn, nhưng phản ứng của anh chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Thất vọng.
Thất vọng! Thật sự rất thất vọng!
Nhìn từ kính chiếu hậu thấy Lục Tự Văn sau khi xuống xe vẫn nhìn chằm chằm vào đuôi xe, Giang Thiên Ca khó có được lúc động lòng trắc ẩn: “Hay là để cậu ấy đi cùng?”.
Lục Chính Tây: “Không cần. Để nó về nhà đi”.
Giang Thiên Ca gật nhẹ đầu: “Ừm, cũng được”.
Cô lại nhìn Lục Tự Văn trong kính chiếu hậu như chú chó con bị bỏ rơi, lắc đầu thở dài: “Tôi cố gắng hết sức rồi, là Chú út của cậu chê cậu đấy”.
“Tay còn đau không?”, Lục Chính Tây nhíu mày hỏi.
Vừa rồi lúc Giang Thiên Ca lấy bánh, anh đã nhìn thấy mu bàn tay cô có mấy vết bầm tím.
Vì Lục Tự Văn còn ở trên xe nên anh không tiện hỏi nhiều.
Bây giờ Lục Tự Văn đã xuống xe, Lục Chính Tây không nhịn được hỏi.
Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn vết bầm trên mu bàn tay, thản nhiên lắc đầu: “Không sao, lúc đánh Lục Tự Khôn bị đập vào thôi”.
Lục Tự Khôn bị cô đánh đến mức mặt mũi bầm dập, cô cũng không có khả năng không bị thương.
Lục Chính Tây nhíu mày, nhắc lại lần nữa: “Sau này có chuyện gì thì đừng tự mình ra tay, để anh…”.
Giang Thiên Ca “Vâng” một tiếng. Nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, có một số chuyện nhất định cô phải tự mình ra tay.
Tuy Giang Thiên Ca nói không sao, nhưng khi xe đến Tây Đơn, dừng lại, Lục Chính Tây vẫn nắm lấy tay Giang Thiên Ca, lo lắng kiểm tra cho cô.
“Cộc cộc”.
Một tiếng gõ vang lên.
Có người đang gõ cửa sổ xe bên ngoài.