Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:44:52
Lượt xem: 52

Nói xong, Ông Lục khựng lại.

Đúng là bối phận của hai nhà không ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của Lục Chính Tây.

Nhưng mà, Lục Chính Tây yêu đương với Giang Thiên Ca, sau này kết hôn, chẳng phải ông sẽ trở thành người cùng lứa với Giang Viện Triều sao?

Ông sẽ cùng bối phận với Giang Viện Triều? Trở thành bậc con cháu với Giang Bộ Thanh?

Sau này ngồi uống rượu với nhau, chẳng phải ông là người phải rót rượu, pha trà cho Giang Bộ Thanh sao?

Bởi vì ông hơn Giang Bộ Thanh hai tháng, nên trước đây mỗi khi uống rượu cùng nhau, ông đều để Giang Bộ Thanh “nhỏ tuổi hơn” rót rượu cho mình.

Vậy mà sau này lại đến lượt ông?

Nghĩ đến cảnh sau này Giang Bộ Thanh “được voi đòi tiên”, sai bảo ông đủ điều, Ông Lục đột nhiên cảm thấy buồn bực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là... Đúng là... Phong thủy luân chuyển.

Ông Lục nhìn Lục Chính Tây với ánh mắt phức tạp. Đúng là con cháu đều là oan gia, trước có Lục Tự Khôn suốt ngày làm phiền, khiến ông đau đầu nhức óc.

Giờ lại có Lục Chính Tây khiến ông bị “giáng cấp”.

Con cháu đúng là oan gia mà.

Ông Lục đang cảm thán, thì lại nghe Lục Chính Tây nói:

“Mối quan hệ giữa nhà mình và nhà họ Giang vốn dĩ đã rất thân thiết. Trước đây, những người bối phậndưới Giang Viện Triều đều gọi con là chú, sau khi biết chuyện của con và Thiên Ca, chắc chắn sẽ có người nhiều chuyện, nên con muốn nhờ bố để ý giúp con một chút.”

Những chuyện khác, Lục Chính Tây không lo lắng, điều duy nhất anh lo lắng chính là sau khi chuyện của anh và Giang Thiên Ca công khai, sẽ có người lôi chuyện bối phận ra để nói này nói nọ về Giang Thiên Ca.

Ông Lục lại thầm than một câu “Con cháu đều là oan gia”, rồi gật đầu: “Bố biết rồi, chuyện này cứ để bố lo liệu.”

Lục Chính Tây khó khăn lắm mới chịu yêu đương, ông là bố, có thiệt thòi một chút cũng không sao.

Dừng một chút, Lục Chính Tây lại nói: “Giang Viện Triều đã biết chuyện của con và Thiên Ca rồi, nếu bố có thời gian, có thể gọi điện thoại cho ông ấy một chút.”

Bây giờ vẫn chưa phải lúc ông chủ động đến nhà bái phỏng Giang Viện Triều, nhưng có thể gọi điện thoại cho Giang Viện Triều để bày tỏ thái độ.

Ông Lục: “... Ừ, bố biết rồi.”

...

Ông Lục phải chuẩn bị tinh thần một lúc lâu, soạn sẵn lời thoại trong đầu, rồi mới gọi điện thoại cho Giang Viện Triều.

Trước đây, mỗi lần gọi điện thoại cho Giang Viện Triều, ông đều cầm máy lên là gọi luôn, có bao giờ phải chuẩn bị trước đâu?

Nhưng mà, “heo” nhà ông lại dám “húc đổ” “bắp cải” mà Giang Viện Triều nâng niu như báu vật, thì ông cũng phải chuẩn bị trước một chút cho phải phép.

Giang Viện Triều vừa nhấc máy, đã cảm nhận được giọng điệu của Ông Lục bên kia điện thoại khác hẳn mọi khi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-208.html.]

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng ông thầm mắng Lục Chính Tây một trận.

Ông Lục cười khà khà nói mấy câu khác, liền cắt vào chủ đề chính, “Viện Triều này, chuyện hai đứa nhỏ, cậu biết chứ?”

“Tôi cũng không ngờ Chính Tây lại đi cùng với Thiên Ca, hôm nay biết chuyện này, tôi đã dạy dỗ nó một trận rồi.”

Ông Lục mở to mắt, không chút chột dạ nói dối.

Thời gian trước Giang Viện Triều đánh Lục Chính Tây ác như vậy, có thể tưởng tượng được ông tức giận đến mức nào.

Bất kể ông có dạy dỗ Lục Chính Tây hay không, nhưng trước mặt Giang Viện Triều, ông phải bày ra thái độ đồng lòng.

Nghe Ông Lục mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu lại không có một chút ý tứ xấu hổ, thậm chí còn mang theo sự vui mừng mơ hồ, khóe miệng Giang Viện Triều giật giật.

Ông xem như đã hiểu rõ sự khác biệt giữa nuôi con trai và nuôi con gái.

Lúc mới đầu biết Lục Chính Tây lại hẹn hò với Thiên Ca, trong lòng ông vô cùng khó chịu, cảm thấy Lục Chính Tây là tên khốn nạn đang chà đạp lên con gái ông.

Nhịn hơn nửa ngày, vẫn không nhịn được mà đánh Lục Chính Tây một trận.

Ngay cả bây giờ, mặc dù ông đã chấp nhận sự thật này nhưng nhìn Lục Chính Tây vẫn rất không vừa mắt, không thể vui vẻ như Ông Lục được.

Quả nhiên, Ông Lục nói một câu xin lỗi cho có lệ, rồi liền đổi giọng:

“Nếu hai đứa nhỏ có duyên phận đến với nhau, chúng ta làm bậc cha chú cũng nên ủng hộ. Viện Triều, cậu thấy đúng không?”

Giang Viện Triều kìm nén sự không vừa mắt với Lục Chính Tây, u ám đáp một tiếng.

Im lặng một lát sau, ông mới nói: “Ông Lục, chuyện này, ông xem nên giải quyết như thế nào?”

“Thiên Ca là con gái tôi, trước kia con bé đã chịu khổ nhiều rồi, tôi không muốn con bé về sau lại phải chịu ấm ức nữa.”

Nếu như Thiên Ca bởi vì Lục Chính Tây mà bị người ta nói xấu, bị chỉ trích, chịu ấm ức, thì cho dù Ông Lục có ra mặt cầu tình cho Lục Chính Tây cũng vô dụng.

Buổi trưa sau khi nói chuyện với Lục Chính Tây xong, Ông Lục đã có đối sách. Bây giờ lại nghe Giang Viện Triều nói như vậy, Ông Lục trực tiếp hứa hẹn:

“Viện Triều, cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ không để Thiên Ca phải chịu ấm ức.”

“Sau này hai đứa nhỏ kết hôn, tôi cũng nhất định sẽ trông chừng Chính Tây, tuyệt đối sẽ không để Thiên Ca phải chịu nửa điểm ấm ức nào! Lục Chính Tây mà dám làm chuyện có lỗi với Thiên Ca, tôi sẽ cho nó nhừ đòn!”

“Chuyện kết hôn, còn sớm.”

Giang Viện Triều dừng lại, chậm rãi nói: “Bây giờ chúng nó chỉ mới hẹn hò, về sau có nên kết hôn hay không còn chưa biết.”

Mặc dù bây giờ phần lớn mọi người đều theo quan niệm “một vợ một chồng”, cảm thấy sau khi yêu đương, chỉ cần không có biến cố gì lớn thì bước tiếp theo chính là kết hôn, sinh con.

Nhưng đó là người khác, không phải con gái ông.

Thiên Ca cũng đã nói, hiện tại con bé chỉ muốn tập trung yêu đương, tương lai như thế nào còn chưa biết được.

Loading...