Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:27:39
Lượt xem: 73
Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca làm mặt lạnh, tỏ vẻ “Không liên quan đến em”.
Lục Chính Tây bất đắc dĩ, anh nhìn về phía Giang Viện Triều, gật đầu đồng ý: “Vâng.”
...
Ngõ Đông Giao từng được gọi là “Khu vực Đại sứ quán”. Không ít đại sứ quán các nước tại Trung Quốc đều ở đây.
Vì vậy, ở ngõ Đông Giao có rất nhiều công trình kiến trúc mang phong cách châu Âu.
Sau khi xuống xe, đi qua hai tòa nhà mang phong cách Gothic, rẽ vào một con hẻm, đi bộ hơn một phút đồng hồ, họ nhìn thấy một khu nhà tứ hợp ở khu phố cổ, trên cổng treo tấm biển “Hương Trai Các”.
Giang Viện Triều đi trước. Ông vừa định bước vào thì thấy một nhóm người đi ra từ trong đó. Anh tư của Lục Chính Tây, Lục Chính Phong, cũng ở trong đó.
Nhìn thấy Giang Viện Triều, Lục Chính Phong nhiệt tình tiến lại khoác vai Giang Viện Triều: “Anh ba, hôm nay trùng hợp thật, lại gặp anh ở đây!”
“Gặp nhau là có duyên, đi, tôi vào uống với anh mấy chén nữa!”
Lục Chính Phong chắc là uống không ít rượu, vừa mở miệng là phả ra mùi rượu nồng nặc, trên tay ông ta còn cầm điếu thuốc hút dở, mùi t.h.u.ố.c lá hòa lẫn với mùi rượu, rất hắc.
Giang Thiên Ca lén lút trốn sau lưng Lục Chính Tây, để anh chắn cho mình.
Giang Viện Triều nhíu mày một cách khó nhận biết, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Ông mỉm cười từ chối:
“Không cần đâu, tôi đi cùng Thiên Ca và Chính Tây, chúng tôi chỉ ăn cơm đơn giản thôi. Anh cứ lo việc của mình đi, khi nào rảnh chúng ta hẹn gặp sau.”
Giang Viện Triều vừa nói vừa ra hiệu cho những người đang đứng đợi Lục Chính Phong.
Nghe Giang Viện Triều nói vậy, Lục Chính Phong bèn hàn huyên với mọi người vài câu, bảo họ đi trước, còn mình thì đẩy Giang Viện Triều vào trong sân: “Đi thôi Anh ba, chúng ta trò chuyện.”
Giang Viện Triều bất đắc dĩ, cúi đầu cười nhạt, trong lòng cũng đoán được đôi chút.
Nhìn hai người đi phía trước, Giang Thiên Ca đưa tay chọc Lục Chính Tây, nhỏ giọng hỏi: “Người đó là anh tư của anh, bố của Lục Tự Khôn và Lục Tự Đình ạ?”
Lục Chính Tây gật đầu.
Giang Thiên Ca liền “Ồ” lên một tiếng.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Lục Chính Phong không tốt lắm. Ngoại trừ hơi thở hỗn tạp mùi t.h.u.ố.c lá và rượu của ông ta, còn có sự nhiệt tình đầy toan tính.
Rõ ràng Lục Chính Phong vừa ăn cơm với người khác xong, bạn bè còn chưa đi, ông ta đã kéo Giang Viện Triều đi ăn tiếp, rõ ràng là có việc muốn nhờ Giang Viện Triều.
Nhận thấy thái độ của Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây an ủi: “Nếu không thích thì em không cần để ý đến ông ta.”
“Ông ta không phải người xấu.”
Chỉ là có chút tật xấu.
Lục Chính Phong làm việc ở Bộ Ngoại thương, thường xuyên tiếp xúc với những người làm ăn, thường xuyên tham gia những buổi tiệc chiêu đãi của họ, nên trong vô thức, một số hành vi của ông ta cũng trở nên có phần khoa trương.
Lục Chính Tây cũng không thích một số cách cư xử của Lục Chính Phong.
Nhưng anh là em trai, cũng không tiện nói gì nhiều.
Nếu Thiên Ca không thích Lục Chính Phong thì sau này hạn chế tiếp xúc là được.
Lục Chính Phong khoác vai bá cổ đẩy Giang Viện Triều ngồi xuống, ân cần rót trà cho ông, sau đó lại gọi người phục vụ đến gọi món.
“Anh ba, anh có kiêng gì không? Vừa rồi chúng tôi có ăn mấy món khá ngon, hay là tôi gọi cho anh nhé?”
Giang Viện Triều khách khí xua tay: “Không cần đâu, để Thiên Ca và Chính Tây gọi món.”
Lục Chính Phong lúc này mới như chú ý đến Giang Thiên Ca, ông ta đánh giá Giang Thiên Ca một lượt, cười nói: “Đây là cháu gái rượu của tôi sao? Xinh xắn thật đấy!”
Chuyện Giang Viện Triều tìm được con gái ruột, ông ta cũng nghe nói, chỉ là vẫn chưa gặp mặt. Giờ nhìn thấy, cô gái này xinh hơn cô con gái trước kia của Giang Viện Triều rất nhiều, khí chất và thần thái cũng giống Giang Viện Triều hơn.
Vừa đánh giá Giang Thiên Ca, Lục Chính Phong vừa suy tính, rồi cười nói: “Hôm nay chú không biết là sẽ gặp cháu, nên không chuẩn bị quà gặp mặt.”
Vừa nói, ông ta vừa móc ví tiền, rút ra một xấp “tiền mặt” nhét vào tay Giang Thiên Ca: “Nào, cầm lấy, sau này cháu tự đi mua sắm gì đó mình thích.”
Hành động và biểu cảm rút tiền của Lục Chính Phong rất ra dáng nhà giàu mới nổi.
Giang Thiên Ca: “...”
Thấy hành động khoa trương của ông ta, Lục Chính Tây thở dài, nhịn không được lên tiếng: “Anh tư...”
Lục Chính Phong “Chậc” một tiếng, ngắt lời anh: “Tôi cho cháu gái quà gặp mặt, là tấm lòng của tôi! Cậu nhiều lời cái gì.”
Mắng Lục Chính Tây xong, Lục Chính Phong lại cười híp mắt nhìn Giang Thiên Ca, thấy cô không nhận tiền, bèn giục: “Cháu gái, cháu nhận lấy đi, đây là chút lòng thành của chú.”
Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều.
Lục Chính Phong nhiệt tình như vậy, vừa nhiệt tình tiếp đãi Giang Viện Triều, vừa muốn nhét tiền cho cô, chắc chắn là có cầu xin gì với Giang Viện Triều.
Số tiền này, rốt cuộc là quà gặp mặt của bậc trưởng bối dành cho con cháu, hay là thứ khác, Giang Thiên Ca không muốn phán đoán, dứt khoát để Giang Viện Triều quyết định có nên nhận hay không.
Giang Viện Triều suy tư một lát, khẽ gật đầu: “Chú tư Lục cho con thì con cứ nhận đi.”
Giang Thiên Ca bèn nhận lấy tiền, sau đó lễ phép cảm ơn Lục Chính Phong.
Thấy vậy, Lục Chính Phong hài lòng cười ha hả, lại khen Giang Thiên Ca một hồi, rồi hỏi:
“Cháu gái, cháu chưa có bạn trai nhỉ? Cháu có biết Tự Khôn nhà chú không, cháu thấy nó thế nào?”
Giang Thiên Ca: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-197.html.]
Cô ngẩn người.
Lục Chính Phong có ý gì?
Lục Tự Khôn?
Muốn tác hợp cô và Lục Tự Khôn?
Giang Thiên Ca cảm thấy như có cả đàn quạ đen bay qua đầu.
Hiểu được ý tứ của Lục Chính Phong, mặt Lục Chính Tây đen xì.
“Cháu gái à, chú không phải tự khoe khoang đâu, Tự Khôn nhà chú đẹp trai, học giỏi, tính tình lại dịu dàng chu đáo, đối nhân xử thế hào phóng, tuổi tác hai đứa cũng xứng đôi, hay là...”
Lục Chính Phong nói hăng say, khóe miệng Giang Thiên Ca giật giật.
Lục Tự Khôn tính tình dịu dàng chu đáo, đối nhân xử thế hào phóng?
Vân Mộng Hạ Vũ
Rốt cuộc là Lục Tự Khôn biết giả vờ, hay là Lục Chính Phong đang nhìn con trai qua lăng kính màu hồng?
Giang Thiên Ca không muốn nghe Lục Chính Phong nói tiếp, cô ra vẻ nghi ngờ, hỏi: “Chú tư Lục, hóa ra Lục Tự Khôn có nhiều ưu điểm như vậy ạ? Có lẽ trước đây cháu không hiểu rõ, nên đã hiểu lầm cậu ấy.”
Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Lục Chính Phong ngạc nhiên: “Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?”
Giang Thiên Ca ngượng ngùng cười, nói: “Cũng không có gì to tát, chỉ là trước đây cháu và Lục Tự Khôn từng đánh nhau, nên ấn tượng của cháu về cậu ấy không được tốt lắm.”
“Chú tư Lục, nói ra thì cháu cũng phải xin lỗi chú, lúc đó cháu hơi nóng nảy, không kiềm chế được, nên đã đ.ấ.m Lục Tự Khôn chảy m.á.u mũi.”
Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Lục Chính Phong sững người.
Ông ta nhất thời không phản ứng kịp.
Đánh nhau?
Lục Tự Khôn và Giang Thiên Ca đánh nhau?
Lục Tự Khôn còn bị Giang Thiên Ca đánh cho chảy m.á.u mũi?
Chuyện này...
Lục Chính Phong nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt kinh ngạc và phức tạp.
Giang Thiên Ca cười vô cùng ngoan ngoãn, vô hại: “Chú tư Lục, cháu xin lỗi.”
Ngay sau đó, cô nghiêm túc hỏi: “Chú tư Lục, vừa rồi chú muốn tác hợp cháu và Lục Tự Khôn sao?”
Lục Chính Phong đúng là có ý này.
Thế lực của Giang Viện Triều hiện giờ đang lên như diều gặp gió, tương lai nhất định sẽ còn thăng tiến.
Giang Thiên Ca là con gái duy nhất của Giang Viện Triều, nếu Lục Tự Khôn có thể ở bên Giang Thiên Ca, có một người bố vợ quyền thế như Giang Viện Triều, thì bất kể là ông ta hay Lục Tự Khôn, sau này đều được nhờ vả rất nhiều.
Nhưng bị Giang Thiên Ca hỏi thẳng như vậy, hơn nữa còn biết được Lục Tự Khôn từng đánh nhau với Giang Thiên Ca, mà còn thua dưới tay cô, bị cô đánh cho chảy m.á.u mũi, thì Lục Chính Phong có chút lúng túng.
Giang Thiên Ca dừng một chút, nói với vẻ tiếc nuối: “Chú tư Lục, Lục Tự Khôn rất ưu tú, nếu có cơ hội, cháu cũng rất muốn ở chung với cậu ấy nhiều hơn...”
Nghe thấy câu này, sắc mặt ba người đàn ông đều thay đổi.
Lục Chính Phong lúng túng.
Lục Chính Tây sững người, sau đó sa sầm mặt.
Giang Viện Triều liếc nhìn Giang Thiên Ca, rồi nhìn sang Lục Chính Tây với vẻ thích thú.
Giang Thiên Ca không để ý đến phản ứng của bọn họ, cô thở dài, tự nói: “Nhưng mà, rất tiếc, nghe nói Lục Tự Khôn đã có bạn gái rồi.”
“Có bạn gái rồi?” Lục Chính Phong kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó ý thức được phản ứng của mình có chút không thích hợp, ông ta vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Lục Tự Khôn là con trai ông ta, con trai ở bên ngoài đánh nhau ông ta không biết, có bạn gái ông ta cũng không biết, vừa rồi ông ta còn một mực khen ngợi Lục Tự Khôn, muốn tác hợp Lục Tự Khôn và Giang Thiên Ca.
Nhìn sang Giang Viện Triều không nói gì, Lục Chính Phong càng nghĩ càng xấu hổ, trong lòng không khỏi oán trách Lục Tự Khôn.
Thằng nhóc Lục Tự Khôn này, đang làm cái trò gì vậy?
Làm con trai mà có chuyện gì cũng không nói với bố một tiếng?
Lúc này Lục Tự Khôn vẫn chưa biết, ông bố thường ngày bận rộn, ít khi quản chuyện của anh, sắp sửa thể hiện tình yêu thương con trai một cách mãnh liệt.
Sau đó, Lục Chính Phong không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa, cũng không còn hứng thú trò chuyện với Giang Viện Triều, chỉ ngồi đó ậm ừ cho xong chuyện.
Thoát khỏi sự tra tấn của Lục Chính Phong, Giang Thiên Ca hài lòng ăn hết bữa cơm.
Lúc rời đi, Lục Chính Phong kéo Giang Viện Triều ra một góc, nói nhỏ gì đó.
Giang Thiên Ca đoán, Lục Chính Phong tìm Giang Viện Triều nói chuyện chắc chắn là liên quan đến vụ án buôn lậu lần này. Lục Chính Phong là người của Bộ Ngoại thương, vụ án buôn lậu này ít nhiều gì cũng sẽ liên lụy đến một số người trong Bộ.
Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây đứng đợi ở bên cạnh.
Nhìn sắc mặt Lục Chính Tây có chút kỳ lạ, Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Sao vậy anh?”
Nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh một lúc, Giang Thiên Ca ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ anh đang tức giận vì những lời em nói lúc nãy sao?”
Lục Chính Tây quay mặt đi, trên mặt thoáng hiện vẻ mất tự nhiên.
Giang Thiên Ca thấy ngạc nhiên, cô đưa tay đẩy mặt Lục Chính Tây tới, đôi mắt mở to, không bỏ qua một tia biểu cảm nào trên mặt Lục Chính Tây.
“Lục Chính Tây, anh... Sẽ không phải là ghen chứ?”
“... Không có.”