Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:30:53
Lượt xem: 35
Bước vào cổng trường, từ chú bảo vệ cho đến những người khác, người nào gặp cô cũng đều nói: “Tôi nhìn thấy cô trên tivi đấy.”, cô đã “miễn dịch” với câu nói này rồi.
Mắt Trần Tuệ Viên cũng sáng rực: “Thiên Ca, cậu kể cho bọn mình nghe cảm giác khi tham gia duyệt binh đi! Bị bao nhiêu người nhìn như thế, lại còn bị máy quay ghi hình, cậu có hồi hộp không?”
“Cảm giác á? Cảm giác chính là...”
“Ọt ọt...”
Giang Thiên Ca xoa bụng, nhìn mọi người, hỏi: “Mọi người ăn cơm chưa?”
Cô đề nghị: “Nếu chưa ăn thì chúng ta ra ngoài ăn đi? Mình mời.”
Mọi người đều gật đầu.
Trần Tuệ Viên nói: “Thiên Ca, bọn mình nhận tấm lòng của cậu, nhưng không thể để cậu trả tiền được. Hay là, chúng ta chia đều nhé.”
Nói xong, Trần Tuệ Viên nhìn Dư Mai Tinh và những người khác, hỏi ý kiến của họ.
Chưa để họ kịp lên tiếng, Giang Thiên Ca đã nói: “Không sao, mình có tiền.”
So với những người khác trong ký túc xá, chắc chắn tiền của cô là nhiều nhất.
Chưa kể bản thân cô đã có lương do Vương Hoài Dân trả, mà sáng nay, Giang Viện Triều còn dúi cho cô một khoản tiền.
Bất kể Giang Viện Triều dúi tiền cho cô với tâm lý gì, bất kể bây giờ cô có nhận Giang Viện Triều hay không, thì cô cũng đã nhận số tiền này một cách rất thẳng thắn.
Sao lại không nhận chứ?
Cô không tiêu, chẳng lẽ để dành tiền cho Giang Ti Vũ tiêu à?
Cô phải tiêu!
Tốt nhất là tiêu hết sạch tiền của Giang Viện Triều!
Mấy người Trần Tuệ Viên cứ nghĩ Giang Thiên Ca nói mời khách là đến một quán ăn bình thường nào đó, không ngờ cô lại đưa họ đến thẳng Ngự Đức Phường.
Đứng trước cửa, nhìn thấy cách bài trí và trang hoàng của Ngự Đức Phường, mấy người Trần Tuệ Viên không dám bước vào. Giang Thiên Ca không để ý đến phản ứng của họ, đẩy họ vào trong.
Sau khi ngồi xuống, Giang Thiên Ca cầm thực đơn lên gọi một mạch.
Thấy Giang Thiên Ca gọi nhiều món như vậy mà không chớp mắt, Lý Gia Nguyên hơi giật mình, cô kéo tay Giang Thiên Ca: “Thôi thôi, nhiều thế này ăn không hết đâu.”
Giang Thiên Ca: “Ăn không hết thì mang về. Mang về làm đồ ăn khuya.”
Tuy nói vậy, nhưng nhìn số món đã gọi, Giang Thiên Ca cũng dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-123.html.]
Biết mọi người rất hứng thú với chuyện cô tham gia lễ duyệt binh, Giang Thiên Ca bèn tiếp tục câu chuyện bị tiếng bụng réo cắt ngang, trò chuyện rôm rả với họ.
...
Giang Thiên Bảo dùng mu bàn tay quệt miệng, nói: “Đây mới là đồ ăn của con người! Trước kia tôi toàn ăn cái gì thế không biết?”
“Mẹ, sao ngày xưa mẹ không tìm một gia đình giàu có nào đó mà đổi con đi?”
Giá như anh ta cũng giống như em gái ruột, từ nhỏ đã được sống trong gia đình quan lớn ở Bắc Thành, từ nhỏ đã được ra vào những nhà hàng sang trọng như thế này. Nghe nói Ngự Đức Phường này, đến em trai ruột của hoàng đế cũng từng đến ăn.
Nếu như ngày nào anh ta cũng được ăn ngon mặc đẹp, mở mang kiến thức, thì cuộc sống của anh ta sẽ sung sướng biết bao.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Thiên Bảo nhìn Trương Lê Hoa không khỏi có chút oán trách.
“Nói nhỏ thôi!” Trương Lê Hoa chột dạ nhìn xung quanh, sợ có người chú ý đến họ.
Nếu để người khác nghe thấy, sinh nghi, chuyện năm xưa bại lộ, bà ta sẽ bị bắt đi tù!
Gia đình bị bà ta tráo con là gia đình giàu có, quyền thế, vốn dĩ bà ta không muốn đến Bắc Thành, không muốn đến gần họ. Nếu Giang Thiên Ca muốn báo hiếu, có thể gửi nhiều tiền cho bà ta là được.
Nhưng không biết Giang Thiên Bảo biết chuyện này như thế nào, cứ nằng nặc đòi bà ta đến đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì không lay chuyển được con trai, lại thêm việc Giang Thiết Quân ở nhà suốt ngày đánh đập hai mẹ con, nên bà ta muốn trốn hắn, mới đồng ý đến Bắc Thành.
Mặc dù bây giờ Giang Ti Vũ đã có thể báo hiếu, đón bà ta đến sống sung sướng, nhưng chuyện năm xưa, tuyệt đối không thể để lộ!
Giang Thiên Bảo không hiểu sự sợ hãi của Trương Lê Hoa, bĩu môi nói:
“Sợ cái gì? Người ta có biết đâu mà sợ. Hơn nữa, cho dù biết thì đã sao? Bây giờ là xã hội pháp quyền, nếu ai dám làm gì chúng ta, chúng ta sẽ đi kiện.”
Từ “xã hội pháp quyền” là do nghe người ta nói chuyện ở bàn bên cạnh, Giang Thiên Bảo học theo rồi nói luôn.
Nhìn thấy người ta nói năng đường hoàng, hùng hồn, Giang Thiên Bảo càng thêm hối hận, tại sao ngày xưa Trương Lê Hoa không tìm một gia đình tử tế nào đó để tráo con.
Tại sao em gái anh ta lại có thể sống sung sướng, còn anh ta thì không?
Giang Thiên Bảo nghiến răng nói: “Bà cô trong ký túc xá nói, ngày mùng bốn bọn họ sẽ về. Sáng mùng bốn chúng ta đến trường học đợi!”
Anh ta phải nghĩ cách để em gái ruột bù đắp lại cho mình.
Ban đầu, Giang Thiên Ca tưởng chỉ là giọng nói na ná nhau, cô ghé tai nghe kỹ, phát hiện đúng là giọng nói của Giang Thiên Bảo.
Còn có cả giọng của Trương Lê Hoa nữa.
Đến rồi à?