Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:30:32
Lượt xem: 46
Giang Thiên Ca không nhịn được bật cười. Miệng lưỡi của Dư Mai Tinh cũng cay độc thật đấy, có thể so với cô ấy rồi.
Thấy Giang Thiên Ca còn tâm trạng để cười, ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang theo vài phần trách cứ. Giang Thiên Ca bèn ho khan một tiếng, an ủi nói: “Không sao đâu, sự việc đã được giải quyết rồi, mình không bị ảnh hưởng gì.”
“Mình cũng đã nghĩ cách để xử lý kẻ đi tố cáo rồi, mọi người yên tâm, mình sẽ không chịu thiệt đâu.”
Chương Quân Minh truy hỏi: “Thiên Ca, kẻ tố cáo cậu là ai vậy? Nói cho bọn mình biết, bọn mình sẽ đi thay cậu trút giận!”
Dư Mai Tinh cũng nói: “Đúng đấy Thiên Ca, là ai? Cậu cứ nói ra đi!”
“Cậu là người tốt, tính cách cũng tốt, không thích mắng chửi người khác nên mới dễ bị bắt nạt như vậy, cậu nói ra đi, để mình mắng chửi thay cho! Mình phải mắng cho kẻ đó một trận nhớ đời mới được!”
Giang Thiên Ca: “...”
Cảm ơn vì đã nhìn mình bằng con mắt màu hồng.
...
Danh sách sinh viên được chọn vào đội hình diễu binh đã được xác định, các sinh viên sẽ bắt đầu tập trung huấn luyện để chuẩn bị cho lễ diễu binh.
Tham gia huấn luyện không chỉ có đám người Giang Thiên Ca của trường Đại học Hoa, mà còn có các sinh viên được chọn từ những trường đại học khác, tổng cộng có 352 sinh viên.
Bọn họ sẽ lập thành khối diễu binh của sinh viên đại học, cùng với quân đội tham gia lễ diễu binh Quốc khánh.
Lục Chính Tây phụ trách huấn luyện cho khối diễu binh của sinh viên đại học.
Bởi vì thời gian gấp rút, cường độ huấn luyện rất cao, từ sáng sớm đến tối muộn, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, ai nấy đều mệt đến mức hai chân run rẩy.
Nhưng cho dù là vậy, cũng chẳng có ai kêu than, ngày nào mọi người cũng hừng hực khí thế như gà chọi, vừa phấn khích vừa xúc động.
Vân Mộng Hạ Vũ
So với những người khác, cường độ huấn luyện mỗi ngày của Giang Thiên Ca còn cao hơn. Cô phải tham gia thêm một hạng mục huấn luyện so với những người khác.
Bởi vì cô đã được chọn làm người cầm cờ dẫn đầu khối diễu binh.
Mặc dù cô tự nhận thể lực của mình rất tốt, nhưng cả ngày trời phải giơ cao lá cờ để tập luyện cũng khiến cô mệt đến mức thở không ra hơi.
May mà, mặc dù Lục Chính Tây lúc nào cũng nghiêm nghị, giả vờ như không quen biết cô, nhưng đến lúc quan trọng, anh vẫn đưa cho cô một lọ rượu thuốc.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều bôi rượu thuốc, nhờ vậy mà ngày hôm sau, cánh tay của cô mới không bị đau nhức.
Lễ diễu binh là một sự kiện trọng đại, trước khi diễn ra buổi diễu binh chính thức, các khối diễu binh phải trải qua nhiều lần diễn tập.
Để không ảnh hưởng đến việc đi lại và sinh hoạt của người dân, những buổi diễn tập đầu tiên được sắp xếp vào buổi tối.
Hôm nay là buổi diễn tập đầu tiên được tổ chức vào ban ngày.
Trong những buổi diễn tập vào buổi tối, mặc dù mọi người đều biết rằng dưới chân mình là đường Trường An, bên cạnh là Thiên An Môn, bọn họ đang dưới sự chứng kiến của bức họa chân dung vị lãnh tụ vĩ đại, nhưng vì ánh đèn lờ mờ, tầm nhìn hạn chế, cảm xúc của mọi người cũng không quá mãnh liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-112.html.]
Giờ đây, dưới ánh nắng rực rỡ, tầm nhìn bao quát, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng con đường Trường An rộng lớn, Thiên An Môn nguy nga tráng lệ, Đài tưởng niệm các anh hùng nhân dân trang nghiêm hùng vĩ...
Ai nấy đều không khỏi xúc động.
Đặc biệt là khi đi qua trước cửa Thiên An Môn, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt nhân từ của vị lãnh tụ trên bức họa, tất cả đều rưng rưng nước mắt, trong lòng dâng trào niềm tự hào vô bờ bến.
Mọi người nín thở, bước đi đầy khí thế.
Sau khi diễu hành theo đúng lộ trình đã định, đến khu vực nghỉ ngơi, gương mặt ai nấy đều không còn vẻ căng thẳng nữa, thay vào đó là niềm vui sướng, phấn khởi rạng rỡ.
Thậm chí có người còn kích động bật khóc: “Mình nhìn thấy bức họa chân dung của Người rồi!”
“Ừ! Mình cũng thấy rồi! Mình cũng thấy rồi! Mình có cảm giác như Người đang nhìn mình vậy!”
“...”
Ánh mắt Giang Thiên Ca cũng sáng lên vẻ hào hứng.
...
Buổi diễn tập lần này, tất cả các khối diễu binh đều có mặt.
Giang Viện Triều và Lâm Tĩnh Quân cùng là chỉ huy của một khối.
Nhìn khối diễu binh của sinh viên đại học đi qua, Lâm Tĩnh Quân lộ vẻ khen ngợi: “Những sinh viên này rất được, rất có khí thế!”
Giang Viện Triều gật đầu: “Đúng là rất khá. Tất cả đều là sinh viên của những trường đại học danh tiếng như Đại học Hoa, Đại học Kinh Thành, mỗi người đều rất xuất sắc.”
Lâm Tĩnh Quân nhìn Giang Viện Triều, cười nói: “Tôi nói này lão Giang, cậu cố ý khoe khoang với tôi đấy à?”
“Nhưng mà, nếu con nhà tôi mà xuất sắc như vậy, tôi cũng sẽ khoe khoang.”
Giang Viện Triều khó hiểu nhìn ông.
Lâm Tĩnh Quân nói tiếp: “Bây giờ cũng đang rảnh, gọi cô bé kia lại đây, giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi. Nói đến cũng trùng hợp, trước đây tôi từng bế con bé một lần đấy.”
Giang Viện Triều nhíu mày.
Thấy vậy, Lâm Tĩnh Quân hừ một tiếng, trừng mắt nhìn ông: “Cậu còn giả vờ nữa hả?”
“Người cầm cờ dẫn đầu khối diễu binh kia, chẳng phải là con gái cậu sao?”
Nghe vậy, Giang Viện Triều càng nhíu mày hơn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Đây đã là lần thứ hai có người nhận nhầm Giang Thiên Ca là con gái ông. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là...
Ánh mắt Giang Viện Triều khẽ động, ông nhìn Lâm Tĩnh Quân, hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ cô bé ấy là con gái tôi?”