Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 558: Hỉ làm cha
Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:04:34
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chị dâu, cho em xin 5 lạng cơm!"
Hóa là một quân nhân đang ở cửa sổ lấy cơm gọi phụ trách nhà ăn là "chị dâu".
Khương Duyệt bật .
Làm cô hết hồn, cứ tưởng gọi thật.
"Khương Duyệt, gì thế?" Vu Nhiên thấy Khương Duyệt về phía hàng quân nhân lấy cơm tủm tỉm, tò mò hỏi: "Cậu quen ?"
"Không quen!" Khương Duyệt lắc đầu. Cô tiện giải thích lý do , chỉ đáp qua loa: "Nhớ tới chuyện buồn thôi!"
"Khương Duyệt, kìa, đàn Quách đang đấy!" Thẩm Tuệ Tuệ Khương Duyệt thì thầm.
Đàn Quách mà Thẩm Tuệ Tuệ nhắc đến chính là Quách Khoa Vận, đón tiếp tân sinh viên khoa Tiếng Anh hôm Khương Duyệt nhập học. Tuy hôm đó Khương Duyệt đoái hoài gì đến , nhưng Quách Khoa Vận rõ ràng coi cô là mục tiêu theo đuổi. Mười lăm ngày nay, thường xuyên tạo những cuộc "tình cờ gặp gỡ".
Ngoài Quách Khoa Vận, còn ít nam sinh khác để ý đến cô em khóa xinh . Mới khai giảng mấy ngày, Khương Duyệt nhận hơn chục lá thư tình.
Ai bảo thời bảo thủ chứ, từ lớp ôn thi đến đại học, những lá thư tình Khương Duyệt nhận dùng từ ngữ nóng bỏng đến mức cô - một đến từ tương lai - còn thấy đỏ mặt tía tai.
Cũng chính vì nhận thư tình nên Khương Duyệt mới cố ý tung tin kết hôn, ai ngờ thật chẳng ai tin.
Ngày thường Khương Duyệt học xong là về nhà ngay, hiếm khi ăn cơm ở nhà ăn trường. Đợt quân huấn nhà trường yêu cầu hoạt động tập thể, vô tình tạo cơ hội cho đám nam sinh như Quách Khoa Vận dịp "ngẫu nhiên gặp gỡ".
Tuy nhiên Khương Duyệt coi những ánh mắt đó như khí. Lấy cơm xong cô cùng bàn với nhóm Thẩm Tuệ Tuệ, Vu Nhiên, định ăn nhanh xin phép huấn luyện viên về nhà.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thẩm Tuệ Tuệ là cái loa phát thanh, xuống liến thoắng thảo luận với Vu Nhiên xem huấn luyện viên nào trai. Tần Hiểu Vũ bàn khác thấy thì khẩy khinh thường.
"Tớ ăn xong , đây! Tuệ Tuệ mang hộ tớ hộp cơm về phòng nhé, cảm ơn !" Khương Duyệt ăn nhanh hơn bình thường, rửa sạch hộp cơm, báo cáo với phụ đạo viên một tiếng dậy về.
"Ừ, !" Thẩm Tuệ Tuệ đang và cơm, ngước đôi mắt to lên dặn dò: "Đi đường cẩn thận nhé!"
Buổi chiều 2 giờ mới tập trung, Khương Duyệt còn hơn hai tiếng đồng hồ. Cô tranh thủ về nhà, cả buổi sáng gặp , ba đứa nhỏ quấy .
Về đến nhà, Khương Duyệt đang định cửa thì tiếng gọi phía .
"Đồng chí Tiểu Khương, cô bộ đội về đấy ?"
Khương Duyệt , gọi cô là một đàn ông trung niên, trạc bốn năm mươi tuổi, mặc chiếc áo ba lỗ ố vàng, đầu hói kiểu "Địa Trung Hải" - giữa trọc lóc, tóc bên trái để dài vắt sang bên che hói, từng sợi bết bát rõ mồn một. Gã nhe hàm răng vàng khè, da mặt đen sạm đầy nếp nhăn.
Gã sống ở khu đại tạp viện đầu ngõ, Khương Duyệt chút ấn tượng nhưng từng chuyện. Cô hiểu gã đột nhiên bắt chuyện, chỉ đáp xã giao: "Không , trường tổ chức quân huấn!"
"Nghe cô là sinh viên Đại học Bắc Kinh ? Giỏi thật đấy!" Lưu Quá Độ hề hề hỏi: "Cô học năm mấy ? Con rể của bà cô tư nhà dì hai cũng học ở đấy, cô quen ?"
"À, thế ạ!" Khương Duyệt mà lùng bùng lỗ tai, nhất thời load nổi mối quan hệ dây mơ rễ má .
Cô dây dưa với , đáp qua loa: "Bác việc gì thì cháu về nhà đây!"
Lưu Quá Độ Khương Duyệt gọi bằng bác thì vui: "Hầy, còn vợ con gì, gọi bác gì cho già, gọi là thôi! tên Lưu Quá Độ, cứ gọi là Quá Độ nhé!"
Khương Duyệt: "..."
Gã đầu óc vấn đề , già khú đế còn bắt cô gọi bằng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-558-hi-lam-cha.html.]
"Chào bác!" Khương Duyệt định để ý đến gã đàn ông kỳ quặc nữa, nhấc xe đạp lên bậc thềm, sân định đóng cửa.
"Này, Tiểu Khương, cô phận gái liễu yếu đào tơ, dắt xe cứ gọi một tiếng! Mấy việc nặng nhọc để đàn ông chúng !" Lưu Quá Độ mải ngắm bóng lưng yểu điệu của Khương Duyệt đến xuất thần, mãi đến khi cô dắt xe nhà mới hồn, tiếc rẻ ngẩn ngơ.
"Không cần , cháu tự !" Khương Duyệt đóng sầm cửa , cau mày khó hiểu.
Cái gã Lưu Quá Độ nhiệt tình quá đà ? Cô còn chẳng quen gã! Chưa từng chuyện câu nào!
Vừa nhà, Khương Duyệt tiếng trẻ con . Nghe tiếng gào to thế cô đoán ngay là út đang mẩy.
"Các con ơi xem ai về , là đấy!" Chị Tôn và dì Lưu đang dỗ dành ba đứa trẻ nhưng dỗ mãi . Cả buổi sáng ti , ba đứa nhỏ nhất quyết chịu ăn sữa bình, cứ đợi sữa mới chịu.
Khương Duyệt phòng đồ vội bế con lên cho bú.
Ngoài cửa, Lưu Quá Độ thấy tiếng trẻ con vọng , gã vuốt cằm, nở nụ bỉ ổi.
Gã dò la , con đàn bà chuyển đến đây một . Bà Trương "thông tấn xã" bảo cô chồng, con cũng chẳng hoang t.h.a.i với thằng nào.
Vốn Lưu Quá Độ chẳng ý đồ gì, nhưng tối qua lão Lý đầu ngõ một câu gã động lòng.
Thời buổi đàn bà một nuôi con khổ lắm, gã đang độc , gã ngại bố dượng cho đám con cô .
Lưu Quá Độ ngước ngôi tứ hợp viện sửa sang như mới, nuốt nước miếng ừng ực.
Nếu cưới con đàn bà thì cái nhà sẽ là của gã!
Nghĩ đến căn phòng đơn đầy 10 mét vuông tồi tàn đang ở, Lưu Quá Độ ngôi nhà mặt với ánh mắt đầy tham lam.
Khương Duyệt hề những lời đồn đại ác ý về trong con ngõ nhỏ.
Sau mấy ngày vất vả , Khương Duyệt tạm thời thích nghi với nhịp độ quân huấn. Ban ngày tập đội ngũ, chạy bộ, thi hát; buổi tối kiểm tra nội vụ.
Sống cùng Cố Dã lâu ngày, quen gấp chăn vuông như miếng đậu phụ mỗi sáng, Khương Duyệt chẳng cần huấn luyện viên dạy cũng nhoay nhoáy. Cô còn giúp Thẩm Tuệ Tuệ và Vu Nhiên gấp chăn, Trương Xuân Hà và các bạn khác theo cũng học ngay. Phòng 207 nào kiểm tra nội vụ cũng nhất.
Điều duy nhất khiến Khương Duyệt phiền lòng là dạo nào về nhà cô cũng đụng gã đàn ông lôi thôi tên Lưu Quá Độ .
Một hai thì thôi, đằng sáng trưa chiều tối, tần suất gặp mặt dày đặc khiến Khương Duyệt cảm thấy bất thường.
Hơn nữa nào thấy cô đạp xe qua, Lưu Quá Độ cũng chạy lon ton đuổi theo , đến tận cửa nhà cô mới hề hề vẫy tay chào tạm biệt.
Trưa nay nghỉ xong, Khương Duyệt khỏi nhà thì thấy Lưu Quá Độ vẫn , chạy theo xe đạp của cô.
Dù cô đạp xe nhanh, gã đuổi kịp, nhưng ngày nào cũng bám đuôi thế thật sự khó chịu.
"Bác Lưu, rốt cuộc bác gì? Tại ngày nào cũng theo cháu?" Hôm nay về đến nhà thấy gã đợi sẵn, Khương Duyệt bực bội chất vấn.
Cô thực sự hiểu mục đích của gã là gì.
"Có gì , chỉ là thấy em thấy thiết thôi!" Lưu Quá Độ nhe răng , tự cho là trai.
"Đừng theo cháu nữa!" Khương Duyệt rùng ghê tởm. Cô mơ cũng ngờ gã đàn ông lười biếng để mắt đến , tưởng cô chồng mà chửa nên định "hỉ cha" (đổ vỏ) cho cô.
Lưu Quá Độ rõ ràng định bỏ cuộc. Giờ buổi tối Khương Duyệt về trường cũng thấy gã lảng vảng, cô bắt đầu thấy sợ.