Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 551: Tiểu biệt
Cập nhật lúc: 2025-12-10 09:41:31
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, khi Khương Duyệt cho con b.ú xong, chị Tôn bế em bé xuống lầu, Cố Dã đẩy cửa bước , xuống cạnh vợ.
"Khương Duyệt, chuyện với em!"
"Vâng, !"
Khương Duyệt đang gấp quần áo, cũng ngẩng đầu lên, cô tưởng chỉ chuyện vặt vãnh hàng ngày.
đợi mãi thấy Cố Dã mở miệng, cô ngước mắt lên thì thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Sao thế ?" Khương Duyệt nhận chuyện sắp vẻ quan trọng.
Cố Dã dừng một chút chậm rãi : "Là chuyện đây từng nhắc với em, khả năng sẽ về Trung đoàn Độc lập!"
Khương Duyệt nhướng mày, lườm yêu một cái: "Là chuyện , em hết hồn, tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm!"
Cố Dã đến 30 tuổi lên cấp Trung đoàn trưởng, năm ngoái lập công hai liền, lẽ thăng lên cấp Sư đoàn, nhưng ở tuổi Trung đoàn trưởng là hiếm , gì đến Sư đoàn trưởng.
Ông nội Cố và bố Cố đều cho rằng nên rèn luyện thêm vài năm, cần vội vàng thăng chức.
Quân khu kế hoạch thành lập một trung đoàn dã chiến độc lập từ lâu, Cố Dã điều về, Cố Hoài Cảnh hy vọng con trai sẽ tiếp quản trung đoàn .
"Nếu qua bên đó thì sẽ thể ở bên cạnh em và các con thường xuyên !" Cố Dã trầm giọng .
Trưa nay ở tứ hợp viện, Khương Duyệt hào hứng bảo khai giảng xong cả nhà chuyển sang đó, định nhưng nỡ cụt hứng cô nên thôi.
Khương Duyệt hỏi: "Trung đoàn Độc lập ở Bắc Kinh ? Có xa lắm ?"
"Cũng xa lắm, cách trung tâm thành phố hai ba mươi cây ."
Khương Duyệt nhíu mày suy nghĩ: "Anh lo em và các con chăm sóc ?"
Cố Dã đặt tay lên má vợ, đôi mắt long lanh của cô, khẽ thở dài: "Anh xa em!"
Nghe câu , lòng Khương Duyệt ấm áp lạ thường. Cô vòng tay ôm cổ , nép lòng : "Anh , mấy chục cây thôi mà, mấy trăm cây, cuối tuần vẫn về cơ mà?"
Cố Dã nghiêm túc: " ngày thường ở nhà, em một chăm ba đứa sẽ vất vả lắm!"
Thực lòng Khương Duyệt cũng xa chồng. Từ khi đến thế giới , trừ những lúc nhiệm vụ, hai luôn bên như hình với bóng, cô quen bên cạnh.
Nghĩ đến việc sắp tới gặp mỗi ngày, Khương Duyệt thấy khó chịu trong lòng.
cô hiểu, Cố Dã là đại bàng, tung cánh bay lượn bầu trời cao rộng, cô thể vì chút tình cảm nữ nhi thường tình mà bắt thu đôi cánh , an phận ở một góc nhà.
Dù trong lòng buồn bã nhưng cô vẫn tỏ thấu hiểu: "Chẳng chị Tôn và dì Lưu giúp em ? Còn bố nữa, cứ yên tâm !"
Cố Dã ôm chặt lấy vợ, ánh mắt cụp xuống tràn đầy yêu thương.
Thực đoán cô sẽ ủng hộ , nhưng cũng nghĩ, nếu cô xa thì sẽ , ở việc tại Bắc Kinh, ngày ngày gặp vợ con như hồi ở huyện Tình Sơn cũng .
Anh còn trẻ, sự nghiệp thể đợi thêm vài năm, đợi các con lớn hơn chút, đợi Khương Duyệt nghiệp tính tiếp cũng muộn.
Thấy Cố Dã im lặng, Khương Duyệt an ủi : "Em lo cho em, nhưng nghĩ xem, khai giảng xong em chuyển sang tứ hợp viện, con cái chắc chắn theo em. Dù ở Bắc Kinh thì cũng thể ngày nào cũng trốn trại về nhà , vẫn đợi cuối tuần mới ngoài, đúng nào?"
Khương Duyệt còn đang cho con bú, tan học là vội vàng về nhà, nhưng Đại học Bắc Kinh cách đại viện quân khu gần, dù xe đưa đón thì về cũng mất cả tiếng đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-551-tieu-biet.html.]
Chưa đến việc vất vả cập rập, mà ba đứa nhỏ ở nhà chắc cũng mong đỏ mắt.
Trước khi về Bắc Kinh hai bàn bạc, khai giảng xong cô chuyển tứ hợp viện ở cho tiện học và về nhà cho con bú.
Cố Dã chăm chú mặt vợ, Khương Duyệt với : "Cho nên thấy đấy, ở Bắc Kinh sang bên thì kết quả cũng như thôi, chúng đều chỉ gặp cuối tuần !"
Thấy vẻ mặt Cố Dã vẫn nghiêm túc, cô hôn chụt một cái lên má , khúc khích: "Được mà! Em hứa, nghỉ em sẽ đưa con đến thăm !"
"Ừ!" Cố Dã cụng trán trán cô, khẽ ừ một tiếng.
...
Còn một tuần nữa là khai giảng, mấy hôm nay Khương Duyệt chạy chạy bên tứ hợp viện suốt.
Đồ đạc gửi từ huyện Tình Sơn lên đều để bên đó, cô sang sắp xếp .
Khương Duyệt mang cả ba đứa nhỏ theo để chúng quen với môi trường mới.
Chị Tôn và dì Lưu giúp cô dọn dẹp, chẳng mấy chốc ngôi nhà tứ hợp viện tràn đầy thở cuộc sống.
Cố Dã báo danh xong là bận tối mắt tối mũi, ban ngày thấy bóng dáng, tối mịt mới về, nhiều hôm Khương Duyệt ngủ mới về đến nhà.
Nhà họ Cố ai cũng bận rộn. Cố Hoài Cảnh họp hành liên miên ở quân khu, Cố Lê đưa quân diễn tập, Dung Âm bận việc ở thương hội, ban ngày trong nhà vắng tanh.
Mấy hôm nay, sáng sớm Khương Duyệt đưa con sang tứ hợp viện, ở đó cả ngày mới về.
Đêm ngày khai giảng, Khương Duyệt từ tứ hợp viện về, cửa thấy Cố Dã đang từ tầng hai xuống.
"Cố Dã, về !" Khương Duyệt vui vẻ lao tới. "Sao hôm nay về sớm thế?"
Cố Dã mỉm ôm lấy cô: "Em ăn tối ?"
"Em ăn ! Còn ?" Khương Duyệt ôm eo , ngước . Mấy ngày gặp, cô nhớ thật sự!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Anh ăn ở nhà ăn !" Cố Dã nắm tay cô, chị Tôn và dì Lưu phía , mỗi xách một chiếc nôi mây, ba đứa trẻ đang ngoan ngoãn bên trong.
"Các con xem ai về , là bố đấy!" Chị Tôn và dì Lưu vén màn che nôi, bế bọn trẻ .
Cố Dã sớm về khuya, cũng mấy ngày gặp con, giờ thấy ba đứa mở to mắt với , tim như tan chảy.
Ôm hôn từng đứa một xong, thấy Khương Duyệt im lặng, Cố Dã thì thấy cô đang ngẩn chiếc ba lô hành quân đặt cạnh ghế sofa.
"Khương Duyệt!" Cố Dã đặt con gái xuống nôi, đến bên cạnh gọi cô một tiếng, nhưng cô phản ứng.
"Khương Duyệt?" Anh gọi nữa.
Lần Khương Duyệt mới thấy, ngước mắt chằm chằm.
"Anh nhận lệnh, tối nay xuất phát ngay!" Môi Cố Dã mấp máy một lúc mới nên lời: "Xin em! Mai đưa em nhập học !"
Nghe , tim Khương Duyệt thắt , hốc mắt đỏ hoe, miệng mếu máo, nhưng ngay đó cô kìm nén nước mắt, nặn nụ : "Không , em tự mà!"
Cố Dã thừa cô đang tủi , nhưng là quân nhân, thiên chức là phục tùng mệnh lệnh. Dù xin cấp cho muộn một ngày và đồng ý, ai ngờ tối nay quân khu lệnh khẩn cấp, xuất phát ngay tức khắc.
Những điều với Khương Duyệt sợ cô buồn. Thời gian gấp gáp, tranh thủ với cô thêm vài câu.
"Đợi về nhé!" Tiếng còi ô tô vang lên ngoài cửa. Bàn tay to của Cố Dã áp lên má Khương Duyệt, đôi mắt phượng đẽ ánh lên tình yêu nồng nàn và nỗi nỡ xa rời.