Theo Quân Một Đêm Mang Thai Ba Bảo Bối, Ta nằm Thắng Ở Thập Niên 80 - Chương 527: Người chết vì tiền
Cập nhật lúc: 2025-12-10 09:37:19
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Duyệt và Cố Dã thăm ông cụ Lận, xách theo đồ hộp, sữa mạch nha và hai cân thịt lợn, còn phong thêm một bao lì xì mừng năm mới.
Ông cụ Lận phẫu thuật ở tỉnh thành xong, về nhà tĩnh dưỡng cũng gần một tháng, hiện giờ thể ăn uống bình thường, cơ thể trông cũng khỏe hơn nhiều.
Khương Duyệt và Cố Dã khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn quyết định cho ông cụ Lận chuyện moi cá vàng (thỏi vàng) từ chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê. Không họ keo kiệt, mà là cả hai đều lo lắng một khi dính líu đến tiền bạc, thể sẽ dẫn đến những rắc rối cần thiết.
Từ xưa đến nay " c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì mồi", cho dù ông cụ Lận để tâm, nhưng ông cụ còn nhà. Nếu nhà ông Khương Duyệt mua cái bàn của ông cụ chứa thỏi vàng, họ sẽ nghĩ thế nào?
Liệu họ ép ông cụ Lận đòi vàng đó từ Khương Duyệt ?
Đến lúc đó, Khương Duyệt nên đưa đưa?
Nếu đưa thì đưa bao nhiêu? Đưa bao nhiêu cũng , bởi vì họ sẽ chỉ cho rằng cô đưa ít!
Cho dù cô cô chỉ lấy mười ba thỏi vàng từ cái bàn, họ cũng sẽ tin, khi còn cho rằng cô giấu nhiều hơn.
Không Khương Duyệt nghĩ lòng quá xa, mà sự thật chính là như .
Lòng tham con là vô đáy!
Thật theo lẽ thường, chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê đúng là ông cụ Lận bán cho Khương Duyệt, nhưng Khương Duyệt trả tiền, mua bán xong xuôi, cho nên bất kể trong chiếc bàn đó cái gì thì cũng liên quan đến ông cụ Lận nữa.
Đây là moi thỏi vàng thì là chuyện , nhưng nhỡ trong bàn con rắn c.ắ.n Khương Duyệt một cái, chẳng lẽ Khương Duyệt bắt đền ông cụ Lận?
Rời khỏi nhà ông cụ Lận, Khương Duyệt khoác tay Cố Dã, hai chậm rãi dọc theo con đường nhỏ trong thôn đường lớn.
Thời đường xá còn lạc hậu, ở nông thôn thế là đường đất, ô tô , chỉ thể đỗ ở ven đường nhựa.
"Cố Dã, em nghĩ sẽ dùng vàng đó gì !" Lúc lên xe, Khương Duyệt tháo khăn quàng cổ xuống, đôi mắt to sáng lấp lánh.
"Làm gì?" Cố Dã hỏi, Khương Duyệt đang đến vàng mà nhà họ Chiêm lục soát từ nhà Hách Phú Quý.
Hôm đó họ rời khỏi tỉnh thành, nhà họ Chiêm liền gửi tới một tráp thỏi vàng, đó gửi thêm hai tráp nữa. Ngoài vàng thỏi còn tiền mặt, cộng đến một triệu thì cũng mấy chục vạn.
Hơn nữa khi họ ở Bắc Kinh, quà cáp nhà họ Chiêm gửi đến, cộng với khi Khương Duyệt m.a.n.g t.h.a.i gửi thêm hai đồ bổ quý giá, Khương Duyệt hiện tại chính là một phú bà nắm trong tay cả triệu bạc!
Khương Duyệt cho rằng tiền của Hách Phú Quý là tiền bất chính, cho nên gần đây cô luôn suy nghĩ xem thể dùng tiền phúc lợi cho xã hội .
"Em mở một trường học phúc lợi, chuyên nhận nuôi những trẻ em mồ côi, từ mẫu giáo đến cấp ba, học mất tiền, ăn cơm cũng mất tiền!" Khương Duyệt trầm giọng .
Thật Khương Duyệt lấy cảm hứng từ ông cụ Lận.
Cô cũng mới cách đây lâu, hóa ông cụ Lận nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, đứa nhỏ bảy tám tuổi, đứa lớn mười ba mười bốn tuổi. Những đứa trẻ cha , từ lưu lạc tới, sống bằng nghề ăn xin. Ông cụ Lận thấy chúng đáng thương nên cho chúng ở trạm phế liệu, ngày thường mấy đứa trẻ cũng thu mua phế liệu giúp ông.
Khương Duyệt nhớ lúc cô thường xuyên đến trạm phế liệu tìm sách, đúng là thấy mấy đứa trẻ con , nhưng lúc đó cô nghĩ nhiều, chỉ tưởng là trẻ con đến trạm phế liệu chơi đùa.
"Trường học phúc lợi , thông qua chính quyền đấy!" Cố Dã nhướng mày, chuyển giọng: "Khương Duyệt, em suy nghĩ kỹ, nếu trường học phúc lợi kiểu đó, em sẽ rót tiền liên tục ngừng đấy!"
"Em !" Vẻ mặt Khương Duyệt nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-527-nguoi-chet-vi-tien.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Được! Đợi qua Tết, sẽ cùng em đến Cục Dân chính." Lòng bàn tay ấm áp của Cố Dã áp lên má Khương Duyệt đang lạnh vì gió thổi, cong môi mỉm : "Mấy ngày nay em vẫn còn thể suy nghĩ kỹ thêm! Tiền bỏ là hối hận đấy!"
Khương Duyệt hừ một tiếng, cô Cố Dã đang trêu cô là đồ tham tiền.
Gần đây phản ứng ốm nghén của cô khá lớn, tâm trạng bực bội chỗ trút, bèn bảo Cố Dã lôi tráp đựng cá vàng , cô đếm từng thỏi vàng cho vui.
Tuy rằng hiện tại vốn lưu động của cô ít, nhưng qua Tết cô định thành lập công ty, đến lúc đó còn mở thêm chuỗi cửa hàng, chỗ cần dùng tiền nhiều. Làm trường học phúc lợi chuyện nhỏ, Khương Duyệt quả thực lập một kế hoạch thỏa đáng.
**
Chị dâu Triệu và Vương Vi Vi mấy ngày nay đều đến cửa hàng giúp đỡ. Cuối năm vốn bận rộn, mấy ngày nay lượng khách lớn, một ngày trôi qua, hai đều mệt lử.
Khương Duyệt tính lương cho họ 10 đồng một ngày, bảy ngày là 70 đồng, vì là Tết nên cô thêm 30 đồng nữa cho tròn 100 đồng.
Chị dâu Triệu và Vương Vi Vi lúc đó nhất quyết nhận, nằng nặc bắt Khương Duyệt thu tiền về. Khương Duyệt tốn bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục hai nhận lấy bao lì xì lớn .
Về đến nhà, Vương Vi Vi nắm chặt bao lì xì, vẻ mặt kích động: "Chị dâu, chị bảo qua Tết em thể nhỉ?"
Chị dâu Triệu cũng kích động. Chị vất vả bán khoai nướng, một ngày nhiều nhất bán sáu bảy đồng, trong gió lạnh, da dẻ nứt nẻ hết cả. Mấy ngày nay đến cửa hàng Khương Duyệt giúp đỡ, cũng đúng là vì cửa hàng quá bận nên chị tạm thời bán khoai, ngờ Tết kiếm 100 đồng.
Đây chính là một tháng lương của Triệu Hữu Tài, mà chị chỉ bảy ngày kiếm !
Chị dâu Triệu lúc tự hào để cho hết.
"Yên tâm , chị thấy Khương Duyệt hài lòng về em, đợi qua Tết chị sẽ nhắc với cô !"
Hai chuyện, để ý phía Chu Quế Hoa và Vương Thúy theo.
Lúc khuôn mặt của Chu Quế Hoa và Vương Thúy vặn vẹo vì ghen ghét.
"Chuyện gì thế ? Không bảo Khương Duyệt đắc tội nhân vật lớn ở tỉnh thành, cửa hàng đập phá, vị ở tỉnh thành còn tuyên bố cho cô mở cửa hàng nữa ? Tại cô vẫn mở ?" Chu Quế Hoa vô cùng tức tối.
"Nhìn cái vẻ đắc ý của bọn họ kìa, bảy ngày kiếm 100 đồng thôi ? Làm như nhà ai 100 đồng !" Vương Thúy lạnh, cô ghét nhất loại khoe khoang !
Khóe miệng Chu Quế Hoa giật giật, nhà cô đúng là 100 đồng thật. Tháng bố chồng thư báo ốm, thế là chồng cô lĩnh lương tháng gửi hơn nửa về quê, nhà cô Tết còn tiền sắm sửa gì.
Theo cô thấy, bố chồng ốm là giả, vòi tiền con trai cả để trợ cấp cho con trai út mới là thật!
chồng cô , nặng lời còn định động thủ, Chu Quế Hoa nghẹn cục tức trong lòng lâu lắm .
Giờ nghĩ đến việc cầu cạnh chị dâu Triệu, ngon ngọt nhờ chị giới thiệu đến cửa hàng trang phục việc mà từ chối khéo, Chu Quế Hoa càng thêm tức.
Nếu thì 100 đồng trong bảy ngày là cô kiếm !
"Quế Hoa, cô cái gì thế? Người cả !" Vương Thúy thấy Chu Quế Hoa cứ chằm chằm về phía , đưa tay khua khua mắt cô .
"Cơ mà con bé Khương Duyệt với Vương Vi Vi từ bao giờ thế nhỉ? Nó cho Triệu Lan Hoa 100 đồng là vì quan hệ , Vương Vi Vi cũng chỉ đến giúp một tay thôi mà cũng trả lương cao thế, đúng là phá của!" Vương Thúy chua ngoa .
"Cô thì cái gì!" Chu Quế Hoa giờ nổi ba chữ "một trăm đồng", càng nghĩ càng thấy thiệt thòi lớn.
"Khương Duyệt tay hào phóng như , xem khi mở cửa hàng, cô kiếm ít !" Chu Quế Hoa nheo mắt , vẻ mặt như đang suy tính điều gì.