Ông Cố Hoài Cảnh bước , Cố Dã lập tức về chỗ cạnh Cố Lê, coi ông như khí, quyết tâm với bố nửa lời.
Gân xanh trán ông Cố Hoài Cảnh giật giật, bực tẩn cho thằng con một trận!
Bà Dung Âm vội lao tới giữ chồng : Con dâu đang ở đây, giữ chút thể diện cho con trai ông!
Ánh mắt ông Cố Hoài Cảnh lướt qua, bắt gặp Khương Duyệt đang ngước lên với . Đôi mắt cô linh động, nụ rạng rỡ, dịu dàng. Khuôn mặt đen sì của ông lập tức giãn , chuyển từ âm u sang hửng nắng, cũng nặn một nụ đáp .
Tuy nụ gượng gạo nhưng ông cố gắng lắm . Ông nghĩ bụng, con dâu xinh ngoan ngoãn thế , đầu về mắt, tuyệt đối mặt lạnh với nó.
Cố Lê thấy thế huých tay Cố Dã, hiệu bằng mắt: Nhìn bố kìa, mặt trời mọc đằng tây , bố cũng đấy!
Cố Dã nhướng mày, khẽ hừ một tiếng trong cổ họng. Vợ xinh đáng yêu tính thế , bố thích là chuyện bình thường!
Bà Dung Âm mang nước ngọt rót cho Khương Duyệt và Ninh Ninh: "Trong nhà nóng, uống chút nước ngọt cho mát!"
Ngoài trời băng tuyết lạnh giá nhưng trong nhà lò sưởi ấm áp. Mới một lúc mà Khương Duyệt cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo len mỏng bên trong mà trán vẫn lấm tấm mồ hôi.
Cố Dã và Cố Lê cũng chìa cốc : "Mẹ, con cũng !"
Hai em lập tức bố quát, ông cầm chai rượu định rót cho họ: "Hai thằng đàn ông uống nước ngọt cái gì? Uống rượu với tao!"
Cố Lê che miệng cốc từ chối: "Bố, chiều con còn họp, uống rượu !"
Ông Cố Hoài Cảnh sang Cố Dã. Cố Dã vốn định lờ , nhưng bắt gặp ánh mắt hiệu của vợ, chần chừ vài giây miễn cưỡng đưa cốc mặt bố.
"Bảo uống tí rượu mà mặt mũi như cắt tiết thế !" Thấy thái độ của con, ông chực nổi cáu.
"Ninh Ninh, hai con cùng nâng ly chúc ông nội một ly nào!" Thấy chồng sắp xù lông, Khương Duyệt vội dậy, kéo cả Ninh Ninh lên, nháy mắt với Cố Dã.
Hôm nay cô đúng là mở rộng tầm mắt. Cố Dã ở đơn vị trầm bao nhiêu thì về nhà như quả pháo nổ chậm bấy nhiêu, đụng cái là nổ.
"Cháu chúc ông nội phúc như Đông Hải nước chảy dài, thọ tỷ Nam Sơn tùng bách lão! Chúc bà nội mãi mãi trẻ , thanh xuân vĩnh cửu!" Ninh Ninh giơ cốc nước ngọt, giọng non nớt.
Câu chúc ông bà nội tít mắt.
Ông Cố Hoài Cảnh hỏi: "Sao cháu câu đối thế? Ai dạy cháu?"
Ninh Ninh : "Mẹ dạy ạ!"
Bà Dung Âm hỏi: "Cháu còn gì nữa? Biết chữ ?"
Ninh Ninh gật đầu: "Cháu chữ ạ, ở nhà trẻ cháu là cô giáo nhỏ đấy!"
"Ôi chao, giỏi quá!" Bà xoa đầu cháu, sang hỏi con dâu: "Đều là con dạy ?"
"Vâng ạ! Mẹ còn dạy Ninh Ninh thơ, tiếng Anh nữa. Hi, grandpa, grandma, my name is Gu Ning. This is my mama, this is my papa!"
Câu tiếng Anh bất ngờ của Ninh Ninh khiến ông bà nội ngất.
"Ái chà, còn b.ắ.n tiếng Anh cơ đấy!"
Ninh Ninh ưỡn n.g.ự.c tự hào. Thấy ông nội và bố vẫn cầm chén rượu uống, bé giục: "Ông nội uống rượu ạ, ba uống rượu ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-490-mo-rong-tam-mat.html.]
Ông Cố Hoài Cảnh liếc Cố Dã, thấy đang con gái , ông khẽ hừ một tiếng hài lòng.
Ninh Ninh cầm cốc cụng với và bà: "Cụng ly với bà nội! Cụng ly với !"
"Cụng ly!"
Không khí bàn ăn bớt căng thẳng hẳn. Trừ việc hai bố con vẫn "bằng mặt bằng lòng", bữa cơm diễn khá vui vẻ.
Ăn xong giúp việc dọn dẹp, Khương Duyệt cần động tay chân. Bà Dung Âm kéo cô ghế sô pha hỏi chuyện lô quần áo.
Cố Dã và Cố Lê dắt Ninh Ninh sân chơi. Ninh Ninh tò mò về ông bác giống hệt bố , cứ quan sát Cố Lê mãi, chốc chốc bố bác.
Cố Lê trông lạnh lùng nhưng tính tình dễ chịu hơn Cố Dã nhiều. Thấy cháu cứ , vẫy tay gọi bé .
"Bác cả!" Ninh Ninh chạy đến.
"Bác đưa Ninh Ninh xem con vẹt ông nội nuôi nhé?" Cố Lê hòa nhã với bé, chỉ vì bé là con nuôi của em trai mà còn vì thế cô nhi liệt sĩ của bé. Là quân nhân từng chiến trường, hiểu rõ ý nghĩa hai chữ "liệt sĩ". Cô bé bất hạnh nhưng cũng may mắn khi nhận nuôi gia đình , chứ ngoài còn bao nhiêu đứa trẻ liệt sĩ sống cơ cực nơi nương tựa.
"Vâng ạ!" Nghe thấy vẹt, Ninh Ninh vỗ tay thích thú, hỏi: "Bác ơi, vẹt ạ?"
"Con vẹt của ông nội ." Cố Lê đáp.
Ninh Ninh thất vọng: "Thế ạ, cháu bảo con vẹt tên Polly tiếng Anh đấy ạ!"
"Polly?" Cố Lê tưởng nhà em trai cũng nuôi vẹt, "Mẹ cháu cũng nuôi vẹt ?"
"Không ạ!" Ninh Ninh lắc đầu, "Nhà cháu nuôi vẹt, cháu bảo Polly là thú cưng của ông lợn bà lợn."
Cố Lê: "Ông lợn bà lợn là ai? Hàng xóm nhà cháu ?"
Ninh Ninh lắc đầu quầy quậy: "Không ạ, họ là hai con lợn, là ông bà của Peppa và George ạ!"
Cố Lê: "???" Anh chẳng hiểu cháu gái đang gì.
"Lợn gì cơ? Lợn cũng nuôi vẹt á? Peppa với George là ai?"
Cố Dã bên cạnh mà buồn , vội giải thích: "Là truyện Khương Duyệt bịa kể cho con bé mà, nhân vật chính là một gia đình lợn, Peppa và George là hai chị em lợn."
Cố Lê: "..."
Khương Duyệt đang chuyện với chồng trong phòng khách, thấy ba , Ninh Ninh sà lòng cô: "Mẹ ơi ơi, con thấy con vẹt của ông nội , giống hệt con Polly của ông bà lợn!"
Bà Dung Âm thế liền hỏi: "Ông bà lợn là hàng xóm nhà con ? Họ cũng nuôi vẹt ? Có ?"
Khương Duyệt kịp bịt miệng con, Ninh Ninh nhanh nhảu đáp: "Biết ạ, vẹt của ông bà lợn nhiều lắm, còn tiếng Anh nữa cơ!"
"Thật á, thế về con hỏi ông bà lợn xem dạy vẹt kiểu gì nhé, con vẹt nhà mãi chả chịu , gửi huấn luyện cũng ăn thua." Bà Dung Âm ngưỡng mộ ông bà lợn hàng xóm quá.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà dứt lời thì thấy cả Cố Dã và Cố Lê đều trộm, bà ngơ ngác: "Cười cái gì thế?"
"Mẹ ơi, ông bà lợn hàng xóm ạ, là nhân vật trong truyện con bịa kể cho Ninh Ninh thôi." Khương Duyệt toát mồ hôi hột. Rảnh rỗi cô kể chuyện "Heo Peppa" cho con, ngờ con bé năng lung tung bà nội hiểu lầm tai hại.
"Hả? Hóa là thế !" Bà Dung Âm xong cũng bật .