Thời xa chủ yếu bằng tàu hỏa, nhưng tàu hỏa chậm quá, từ Giang tỉnh lên Kinh thành mất hơn chục tiếng. Vợ chồng Cố Dã bàn quyết định máy bay.
Giang tỉnh sân bay nhỏ, họ Quảng Thành về cũng bằng máy bay. Ninh Ninh đầu máy bay, con bé phấn khích từ lúc tin, suốt dọc đường cứ ríu rít hỏi ba máy bay bay lên trời, hỏi máy bay gì.
10 giờ sáng, cả nhà lên máy bay. Hành khách đông lắm vì vé máy bay 70 đồng/ bằng mấy tháng lương công nhân, trừ phi công vụ khẩn cấp mới , còn thì chọn tàu hỏa cho tiết kiệm.
Chưa đến 1 giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Kinh thành.
Dù kiếp Khương Duyệt từng đến đây, nhưng Kinh thành năm 1979 khác hẳn thời hiện đại. Vừa xuống máy bay cô háo hức ngó nghiêng.
Đã qua Tết Dương lịch, đường phố Kinh thành vẫn treo biểu ngữ mừng năm mới 1979, khí Tết ngập tràn. Xe cộ tấp nập, xe buýt, xe con và đặc biệt là binh đoàn xe đạp hùng hậu.
"Ba ơi, đây là Kinh thành ạ? To quá! Là nơi ba lớn lên ạ?" Ninh Ninh ghé vai ba hỏi.
" ! Đây là nơi ba sinh và lớn lên!" Khương Duyệt cũng xúc động, cô cảm giác chuyến sẽ giúp cô hiểu thêm về chồng .
"Đến ! Kìa kìa!"
Từ xa Khương Duyệt tiếng reo vui, ngẩng lên thấy một phụ nữ xinh đang vẫy tay. Chính là chồng đại mỹ nhân trẻ trung của cô! Không ngờ bà Dung Âm bận rộn thế mà đích đón.
"Mẹ!" Cố Dã vẫy tay , cùng vợ bước nhanh tới.
"Mẹ ơi!" Khương Duyệt kịp gọi hết câu chồng ôm chầm lấy.
"Nhớ c.h.ế.t !" Bà Dung Âm ngắm nghía khuôn mặt xinh của con dâu, càng càng ưng.
"Cháu chào bà nội ạ!" Ninh Ninh cũng ngọt ngào chào.
Bà Dung Âm sang cô bé phấn nộn trong lòng con trai, xoa đầu bé: "Ừ, ngoan lắm!"
Khương Duyệt nhận bà còn lạ lẫm với Ninh Ninh, nụ thực sự thiết. Cũng thôi, m.á.u mủ, từng chung sống, xa lạ là bình thường. Cứ ở với sẽ quen.
Cuối cùng bà mới Cố Dã. Mấy tháng gặp, thấy con trai hồng hào, tinh thần phấn chấn hơn cả hồi ở Quảng Thành, bà yên tâm hẳn.
"Đói ? Đi! Chúng ăn cơm!" Bà Dung Âm khoác tay con dâu mật.
Bà cùng tài xế và bảo mẫu, họ nhanh nhẹn đỡ lấy vali cho Khương Duyệt. Tài xế định đỡ ba lô hành quân của Cố Dã nhưng từ chối: "Chú Trương, cháu tự đeo , nặng lắm chú xách nổi !"
"Không , chú Trương khỏe lắm!" Chú Trương đưa tay đỡ, kết quả suýt sụm lưng vì cái ba lô nặng trịch.
"Thôi để cháu tự đeo ạ!" Cố Dã .
Ra khỏi sân bay, chia hai xe. Chú Trương và bảo mẫu một xe, bà Dung Âm cùng vợ chồng con trai, Cố Dã lái xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/theo-quan-mot-dem-mang-thai-ba-bao-boi-ta-nam-thang-o-thap-nien-80/chuong-487-khu-dai-vien-quan-khu.html.]
"Cơm nước ở nhà xong xuôi cả , chỉ đợi các con về thôi!" Bà Dung Âm kéo Khương Duyệt ghế , cháu gái trong lòng con dâu : "Lần về chơi cho nhé!"
Bà Dung Âm rôm rả trò chuyện với con dâu suốt dọc đường. Đến cổng khu đại viện quân khu, lính gác nhận xe Tư lệnh Cố nhưng thấy lái lạ nên chặn .
"Đồng chí, vui lòng xuất trình giấy giới thiệu!"
"Nó là con trai !" Bà Dung Âm vọng .
Người lính trẻ thấy phu nhân Tư lệnh liền lập tức nghiêm chào, Cố Dã chào theo kiểu quân đội lái xe .
Hai lính gác bàn tán: "Vừa là con trai Tư lệnh Cố ? Tham mưu trưởng Cố?"
"Không giống, chắc là thứ hai, cái đoàn trưởng ở nơi khác !"
"Cái Đoàn trưởng Cố lập công hạng nhất mấy hả?" Người lính trẻ theo chiếc xe với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Khương Duyệt giờ chỉ thấy khu đại viện quân khu phim, giờ tận mắt chứng kiến. Khác với khu gia đình sư đoàn 179 nhà gạch cũ kỹ xây từ những năm 50-60, nhà ở đây đa phần là biệt thự độc lập, kiến trúc cổ kính bảo tồn , diện tích rộng rãi, cây cối xanh mát.
Nhà họ Cố là một căn biệt thự hai tầng, sân vườn rộng rãi trồng nhiều hoa cỏ và cây cảnh.
"Nào Ninh Ninh, bà nội đưa con xem cá vàng ông nội nuôi nhé!" Trên xe quen nên xuống xe bà Dung Âm dắt tay bé luôn trong.
Suốt dọc đường bà để ý con trai cứ trộm con dâu qua gương chiếu hậu, ý nên bà dắt cháu để dành gian riêng cho đôi trẻ.
Ninh Ninh sợ , động viên mới dám theo bà.
Cố Dã đỗ xe xong, lấy hành lý ôm eo vợ sân. Thấy cô cứng , hỏi: "Sao thế em?"
"Em căng thẳng!" Cô nắm tay , trong nhà thì thầm: "Bố nghiêm khắc ? Có dễ gần ?" Cô nhớ từng kể hai bố con mâu thuẫn đến mức bỏ nhà hơn hai năm, nên lo bố chồng khó tính.
"Em ông già hả, nghiêm là cái chắc! Tính tình còn nữa! Hơi tí là mắng , còn đ.á.n.h nữa cơ!" Cố Dã cau mày.
Khương Duyệt: "..." Càng càng thấy sợ.
Thấy vợ cứng đờ , Cố Dã nghiêm mặt trêu tiếp: " ông già chỉ đ.á.n.h con trai thôi, đ.á.n.h con dâu , em yên tâm!"
"Yên tâm cái đầu !" Cô lườm . Từ Quảng Thành về cô gọi điện cho chồng, thỉnh thoảng bố chồng cũng xen vài câu, giọng ôn tồn lắm mà, khủng khiếp như kể.
"Đấy là vì ở đấy nên ông già mới tỏ vẻ ôn nhu thôi!" Cố Dã bĩu môi, "Em thấy ông đ.á.n.h với cả !"
"Ông già đ.á.n.h bao giờ? Ông đ.á.n.h con đấy chứ!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời Cố Dã dứt thì một giọng nam trầm thấp vang lên lưng họ.