THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA TRẠNG NGUYÊN TRỞ VỀ - 7

Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:44:49
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thạch thẩm run lên, xoay bỏ chạy.

 

Ta chau mày, ngẩng mắt nam nhân ngạo mạn :

 

“Hưu thư hạ, ngươi với chẳng còn liên quan, can hệ gì đến ngươi?”

 

Thẩm Trường Trạch quấn roi quanh cổ tay, khẩy:

 

“Ta thấy ngươi mượn cớ rời khỏi thôn Yên Vũ là giả, lòng còn c.h.ế.t vẫn dây dưa bản quan mới là thật. Hôm nay sẽ bắt ngươi đưa về, cắt đứt những vọng tưởng nên của ngươi.”

 

Nói vung roi, quất mạnh xuống nền gạch xanh.

 

Tuyết văng tung tóe, vẽ một đường vòng cung trắng xóa mặt .

 

Bông tuyết rơi lả tả vai, cổ, lạnh đến mức run rẩy.

 

Thấy hạ lệnh cho thủ hạ tiến lên bắt giữ, bèn túm lấy đống vụn đậu hũ đất, ném mạnh mặt Thẩm Trường Trạch:

 

“Trạng nguyên lang vội vã đuổi khỏi kinh thành như , là sợ ngươi khi vàng bảng đề danh vứt bỏ thê tử tào khang ?”

 

Một tràng xôn xao vang lên từ góc tường, Thạch thẩm ló nửa , núp lưng khác xem náo nhiệt:

 

“Trời ạ, Thúy Thúy, thì ngươi là phu nhân trạng nguyên đó hả?!”

 

Chỉ một câu , dân chúng vây xem liền đồng loạt sang , ánh mắt đầy kinh ngạc.

 

Thẩm Trường Trạch vụn đậu hũ ném trúng, sắc mặt sa sầm, nhưng bởi lời Thạch thẩm , cũng dám càn.

 

phủ thừa tướng chống lưng, rốt cuộc vẫn chỉ là tân khoa trạng nguyên, gốc rễ vững, chẳng thể gì thì .

 

“Ngươi bậy gì đó! Phu nhân của bản quan là tiểu thư đích nữ Tướng phủ! Ngươi nhận hưu thư, còn dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây?!”

 

Ta giơ chân đá mạnh cái bàn gãy phía , quát lên với kẻ đang lau mặt ngựa:

 

“Đáng tiếc, dù hưu thư, nhưng nương ngươi vẫn màng luật pháp Đại Thịnh, ép thôn Yên Vũ, mong sinh con nối dõi cho Thẩm gia các ngươi!”

 

“Thẩm Trường Trạch, nếu hôm nay ngươi đưa trở về, thề sẽ tìm đủ cách đến mặt hoàng thượng, đòi một cái danh phận! Đến lúc đó, ngươi thử xem ngươi giải thích với vị phu nhân đích nữ ?”

 

Lời khiến sắc mặt thoáng biến, rõ ràng là sợ hãi vị tiểu thư tài mạo song của tướng phủ .

 

“Rốt cuộc ngươi thế nào?”

 

Ta ngẩng đầu, mỉm :

 

“Ngươi thả tự do, cũng thả ngươi tự do.”

 

Cuối cùng, Thẩm Trường Trạch vẫn nhượng bộ.

 

Hắn đem tung tích của báo cho Từ thị, nhưng ngày nào cũng phái thủ hạ tới quấy rối quán đậu hũ của .

 

Hắn rõ ràng khó mà sống, tự động rời khỏi kinh thành.

 

Quả thật nắm nhược điểm của .

 

Đậu hũ bán , bạc thu về, ngay cả tiền thuê viện nhỏ cũng chẳng trả nổi.

 

lúc khốn đốn xoay sở vì sinh kế, Tiểu Tiểu chẳng từ tìm một tờ thông báo tuyển

 

11

 

“Tỷ tỷ, là tỷ thử đến quán rượu xem ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/7.html.]

 

“Ta tin với tay nghề của chị, nhất định thể chọn.”

 

Tiểu Tiểu ghé sát bên , thần thần bí bí giải thích:

 

“Ta mấy buôn bán gần đây , Thanh Phong Lâu là sản nghiệp của Quốc sư. Nghe đương triều Quốc sư chính trực thiên vị, đối xử với .”

 

“Nếu tỷ thể trở thành bếp của quán , tin trong phủ Thừa tướng nhất định dám tùy tiện ức h.i.ế.p tỷ nữa.”

 

Ta như nhặt bảo vật, cuối cùng khẽ nhíu mày Tiểu Tiểu, chút nghi hoặc:

 

“Còn nhỏ thế nhiều thật đấy.”

 

Tiểu Tiểu mím môi, gãi gãi tóc , khờ khạo:

 

“Những thứ đều là Thạch thẩm cho mà…”

 

Không từ lúc nào, Tiểu Tiểu quen với những buôn bán quanh sạp của .

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Ta cầm tờ thông báo tuyển , tìm đến chưởng quầy của Thanh Phong Lâu.

 

Ở thôn Yên Vũ , miệng lưỡi của Từ thị và Thẩm Trường Trạch luôn kén chọn, nếu món ăn hợp ý họ thì thường mắng.

 

Cũng chính nhờ sự khắt khe đó mà một tay nghề nấu nướng giỏi.

 

Ta bếp xào đơn giản hai món nhỏ, chưởng quầy ăn xong nheo mắt .

 

Hắn tuy thích tay nghề của , nhưng rốt cuộc từng độc lập quán xuyến bếp, cuối cùng chưởng quầy giữ , cho phụ bếp cho bếp chính.

 

Dù chỉ là một tiểu phụ bếp, nhưng tiền lương hàng tháng của Thanh Phong Lâu hậu hĩnh.

 

Mỗi tháng trừ tiền thuê viện nhỏ và chi tiêu sinh hoạt, ít nhất còn dư một nửa.

 

Thế so với việc dậy sớm thức khuya bán đậu hoa hơn nhiều.

 

Quan trọng nhất là, Quốc sư và Thừa tướng đại nhân coi như hai ngọn núi lớn triều đình.

 

Ta phụ bếp ở quán của Quốc sư, chưởng quầy quý mến, Thẩm Trường Trạch phái đến cũng dám dễ dàng gây phiền phức cho .

 

Không còn tiếp tục bày sạp, Tiểu Tiểu cũng còn dậy sớm thức khuya giúp xay đậu nữa.

 

nó nhanh chóng học cách giúp nhổ cỏ trong sân, còn học cả giặt giũ quần áo.

 

Không chỉ , nó còn xin mấy hạt giống hoa từ Vương lão bá bán chậu cảnh, đem về chăm chút ở sân nhỏ tiêu điều của .

 

Đông qua xuân tới, hạt giống Tiểu Tiểu gieo nơi góc tường nhú lên mầm non, nhanh thành một mảng xanh rì.

 

Mỗi ngày bận xong ở quán, đẩy cửa sân , luôn thể thấy Tiểu Tiểu xách một chiếc đèn dầu, xếp bằng mái hiên thấp, chăm chú quyển sách cũ xin từ thầy bói ở đầu ngõ.

 

Mảnh mầm non nó tỉ mỉ trồng ngay bên cạnh, ngày qua ngày lớn lên.

 

Ta thấy nó say sưa, cũng thường bắt chước nó xếp bằng bên cạnh, nài nó kể cho chuyện trong sách.

 

Ban đầu Tiểu Tiểu chỉ đơn giản kể sơ qua tình tiết, thấy hứng thú cao, bèn bắt đầu dạy nhận chữ trong đó.

 

Ta vốn chữ, nhưng nhờ Tiểu Tiểu giúp đỡ, chữ nhận ngừng tăng, cuối cùng còn thể tự xong cuốn 【Binh gia sách luận】 khó nhằn.

 

Để cảm ơn Tiểu Tiểu dạy chữ, khi lĩnh tiền tháng từ quán, lén đến cửa hàng may mua cho nó hai bộ quần áo.

 

Mùa vạn vật sinh trưởng, hoa nó trồng nhú nụ, vóc dáng nó cũng như những cây hoa , vươn lên cao.

 

Loading...