THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA TRẠNG NGUYÊN TRỞ VỀ - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:43:56
Lượt xem: 154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thúy Thúy, chạy trốn. Ta sống thế nữa, nhất định rời khỏi chốn quỷ .”

 

đúng lúc Thu Cúc bà bà Thiết Ngưu và Vương tỷ dẫn lên chợ xem hát, chiếc thuyền mái đen nối liền thôn Yên Vũ với bên ngoài cũng họ mang .

 

Thôn Yên Vũ đò khác, nhưng bọn đó phần nhiều là họ hàng của trưởng làng, kiêu ngạo bất nhã, mềm mỏng, lòng thương như Thu Cúc bà bà.

 

Nếu bọn họ Hạ Trúc định trốn, e là sẽ bắt nàng trở về sớm.

 

kịp thời sức ngăn :

 

“Nếu ngươi thật sự , cứ đợi thêm một chút. Đợi Thu Cúc bà bà về…”

 

Hạ Trúc kích động, bật dậy , mắt đỏ hoe, khóe môi còn bầm tím:

 

“Đợi cái gì? Nếu còn đợi, sẽ c.h.ế.t ở đây mất.”

 

Ta cố an ủi nàng, nàng đáp nhưng rốt cuộc rạng sáng hôm vẫn bỏ trốn.

 

Hạ Trúc trốn thành công; lên thuyền thì chèo đò lôi về: 

 

“Một đồng dưỡng tức nhỏ bé mà còn dám bỏ trốn! Theo thì Lục gia nên bẻ gãy chân mày nàng, chặt ý nghĩ thôi.”

 

6

 

Chuyện Hạ Trúc định bỏ trốn lan truyền khắp thôn Yên Vũ. 

 

Người Lục gia để trừng phạt nàng, đ.á.n.h gãy một chân của nàng mặt bao .

 

Khi đến Lục gia thăm nàng, nàng đang bẹp đống rơm trong phòng chất củi, cả tựa như một đóa hoa cơn bão, mất hết sinh khí và ánh sáng.

 

Hốc mắt nàng đỏ ửng, ánh mắt trống rỗng vô thần, linh hồn như rút cạn, chỉ còn vô tận tuyệt vọng.

 

Người Lục gia vẫn còn ở đó, dám nhiều với nàng, chỉ lén đưa cho nàng một bình t.h.u.ố.c trị thương.

 

Hạ Trúc ngẩng mắt , gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Bạch thị chiếc ghế gỗ cũ, miệng đầy lý lẽ:

 

“Đã đồng dưỡng tức thì cái tự giác của đồng dưỡng tức. Ngươi thể sinh nhi tử cho Lục gia, vốn là tội lớn. Giờ còn dám bỏ trốn! Thật là gan to bằng trời!”

 

miệng một câu “đồ hèn hạ” một câu “đồ hèn hạ”, mắng Hạ Trúc giữa đám đông.

 

Ta những lời khó đó chỉ cho Hạ Trúc , mà còn cho .

 

Hạ Trúc trong phòng chất củi nửa tháng, đó thì kéo lê chân gãy ngoan ngoãn xuống ruộng việc.

 

Người Lục gia để tiết kiệm tiền nên chịu mời đại phu cho nàng. 

 

Lâu dần, chân nàng thành tật, tập tễnh mãi.

 

Có lẽ ông trời thương xót, đến tháng thứ ba khi Hạ Trúc đ.á.n.h gãy chân, Bạch thị mang thai.

 

Mười tháng , Hạ Trúc cuối cùng cũng đợi vị phu quân nhỏ hơn mười bảy tuổi.

 

Ngày phu quân nàng chào đời, Hạ Trúc quỳ một gối xuống tuyết, vui mừng đến bật :

 

“Ta đợi , cuối cùng cũng đợi ngươi . Ha ha ha ha ha…”

 

Hôm đó, cuối cùng cũng thấy nụ hiếm hoi gương mặt u ám của Hạ Trúc.

 

Ta nhét quả trứng mà Hạ Trúc đưa tay áo, vội vàng chạy đến cửa, qua khe cửa nhe răng với Hạ Trúc:

 

“Hạ Trúc, cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn ngươi.”

 

Hạ Trúc động tác “suỵt”, hình gầy gò cẩn thận khom xuống. 

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Lúc mới rõ, thì lưng nàng còn cõng một nam hài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/4.html.]

Đứa bé đó chính là phu quân của Hạ Trúc, Lục Thanh Sơn, từ khi chào đời vẫn luôn do Hạ Trúc nuôi nấng.

 

Ở thôn Yên Vũ, chuyện đồng dưỡng tức tự nuôi lớn phu quân của dường như trở thành điều mặc định.

 

Hạ Trúc móc từ túi một bình t.h.u.ố.c trị thương, nhét tay :

 

“Ta trong thôn ngươi rời khỏi đây! Ngươi đừng dại dột!”

 

Từ miệng Hạ Trúc mới , thì mấy ngày đưa bình an trở thôn Yên Vũ chính là Thiết Ngưu và Vương tỷ.

 

Còn nguyên nhân khiến Từ thị sợ rời , chẳng qua là vì bà lên kinh thành cùng Thẩm Trường Trạch hưởng phúc, nhưng tức phụ hiện tại của chê bà nhà quê, chịu để bà .

 

Từ thị lo lắng cô quạnh ở nhà ai chăm sóc, tiếp tục ở thôn Yên Vũ.

 

“Thúy Thúy, theo thì ngươi vẫn nên ở . Rời khỏi thôn Yên Vũ, ngươi thể gì chứ?”

 

Ta kiên định lắc đầu:

 

“Nếu từng thấy thế giới ngoài , lẽ thật sự sẽ ở thôn Yên Vũ, đồng dưỡng tức cả đời. trớ trêu , thấy .”

 

7

 

Ta với Hạ Trúc, nhất định rời .

 

Bánh ngọt ở kinh thành thơm quá, còn nếm thêm nữa.

 

Bầu trời ngoài xanh quá, còn thêm nữa.

 

Ta xay đậu, đậu nành xay trắng và mịn nhất.

 

Ta tàu hũ, tàu hũ trơn mịn và thơm ngọt nhất.

 

Huống chi, thêu thùa của trong thôn cũng là hạng nhất.

 

Có những thứ trong tay, chắc sẽ đến nỗi c.h.ế.t đói.

 

Hạ Trúc nhíu chặt mày, nhịn lườm một cái:

 

“Ta thấy ngươi đúng là đang mơ mộng viển vông. Ngươi xem ngươi bây giờ , nhốt trong phòng củi, là thương tích, còn mơ tưởng tự do. Đừng đến lúc như , rơi cảnh tàn tật…”

 

Thấy nàng lo lắng, nỡ giấu nữa, liền thò tay móc trong túi một chiếc chìa khóa.

 

Từ thị tưởng phòng củi nhỏ thể nhốt , nhưng bà luôn cất giấu chìa khóa dự phòng của phòng củi.

 

Hạ Trúc thấy chìa khóa trong tay , mắt trợn tròn.

 

Nàng với vẻ thể tin nổi, định lên tiếng thì miệng bịt :

 

“Ta ngay, chỉ vì vết thương ở eo quá nặng. Đợi thể hồi phục khá , sẽ lên đường.”

 

Nói xong, chằm chằm Hạ Trúc, giọng trịnh trọng:

 

“Hạ Trúc, với . Đi sống cuộc đời thuộc về chúng .”

 

Hạ Trúc mím chặt môi, Lục Thanh Sơn đang ngủ say lưng nàng.

 

Hồi lâu, nàng mới khẽ gật đầu:

 

“Được…”

 

Ta và Hạ Trúc hẹn hai ngày , giờ Tý ở bến đò gặp , thuyền của Thiết Ngưu rời thôn Yên Vũ.

 

Hai ngày mềm mỏng, lừa Từ thị một bát đồ ăn và một bình t.h.u.ố.c trị thương.

 

Khó khăn lắm mới đợi đến thời điểm hẹn, dùng chìa khóa dự phòng mở khóa, rón rén trốn khỏi tiểu viện Thẩm gia.

 

Nào ngờ chạy đến chỗ hẹn, bến đò bỗng sáng lên hàng chục bó đuốc. 

 

Loading...