THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA TRẠNG NGUYÊN TRỞ VỀ - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:43:10
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Làm nữ nhân vô sỉ như ngươi? Ngươi vượt ngàn dặm từ thôn Yên Vũ đến kinh thành, chẳng là nhanh chóng cùng viên phòng ? Thúy Thúy, ngươi còn dám đến dây dưa bám riết?”
Ta quát đến ngây , vội vàng nhặt mảnh giấy đất, ghép .
ghép xong , những nét chữ ngang dọc thấy khó xử.
Từ khi đồng dưỡng tức, mải miết kiếm tiền nuôi nhà, từng học, tất nhiên chữ.
“Ngươi… ngươi cũng chữ mà. Trường Trạch, đây thật sự là thư bà nhờ mang đến, bà thật sự bệnh …”
Ta cố gắng phân bua, nhưng Thẩm Trường Trạch càng thêm giận dữ:
“Vớ vẩn! Trong thư rõ ràng rằng ngươi nhiều xin nương, đến kinh thành tìm viên phòng. Nương mới đồng ý cho ngươi . Thúy Thúy, ngờ ngươi khát khao đến thế!”
Ta hé miệng biện giải, nhưng bại ánh mắt lạnh lẽo của .
Ánh mắt đó cho , hề dối.
Ta ngờ, đến lúc rời Thẩm gia , vẫn còn bà bà giăng bẫy một .
Ta c.ắ.n chặt môi, mặt nóng bừng lên.
Ngay lúc , giọng điệu giễu cợt của Thẩm Trường Trạch vang bên tai:
“Chỉ tiếc, tuyệt đối sẽ vì ngươi mà phản bội Uyển Uyển. Nếu ngươi thật sự cô quạnh đến chịu nổi, cũng thể nể tình phu thê từng , tìm vài nam nhân giúp ngươi giải quyết!”
Lời dứt, lưng liền vang lên tiếng nham hiểm của gia đinh:
“, đúng thế. Mấy chúng còn đang độc đây.”
Nhục nhã cùng phẫn hận như thủy triều cuộn trào.
Ta trong gió tuyết, Thẩm Trường Trạch dốc lòng nuôi dưỡng đùa cùng bọn chúng.
Khóe môi nhếch cao, nghiền nát tất cả mong đợi dành cho bao năm.
Tất cả ủy khuất và phẫn nộ như núi lửa bùng nổ.
Ta giơ tay, hung hăng tát thẳng mặt :
“Nếu dậy sớm thức khuya kiếm tiền cho ngươi khoa cử, e là ngươi ngay cả lộ phí lên kinh cũng !”
“Giờ ngươi đỗ trạng nguyên liền qua cầu rút ván, bỏ rơi thê tử tào khang, còn công khai sỉ nhục . Ngươi chẳng lẽ sợ báo ứng ?”
Vì quá phẫn nộ, dồn hết sức lực.
Đầu Thẩm Trường Trạch hất sang một bên, mặt nhanh chóng hằn lên một mảng đỏ.
Xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều dùng ánh mắt kinh hãi .
Người đầu tiên phản ứng là tân nương Tiêu Thời Hề, nãy giờ vẫn xem kịch trong phòng tân hôn.
Nàng đẩy cửa bước , lao đến che chắn cho Thẩm Trường Trạch, gay gắt quát:
“Ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ mà Thẩm gia mua về, dám tay ác độc với Trường Trạch? Khó trách Trường Trạch bỏ ngươi, ngươi đúng là một nữ nhân chua ngoa!”
Lúc , Thẩm Trường Trạch cuối cùng cũng hồn, che mặt sưng đỏ, hung hăng trừng :
“Thúy Thúy, ngươi tính là cái thứ gì! Thẩm gia chúng mua ngươi về, cho ngươi chỗ dung , ngươi trâu ngựa cho chúng chẳng là điều hiển nhiên ?”
Hắn liếc mắt hiệu cho gia đinh.
Đám đó lập tức xông lên, đè xuống đất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/2.html.]
“Huống chi, là trạng nguyên do Hoàng thượng phong. Ngươi dám công khai đ.á.n.h quan triều đình, quả thực đáng c.h.ế.t!”
Nói xong, hất mạnh ống tay áo, như thể dùng để lấy thể diện:
“Người , đ.á.n.h ả nữ nhân vô sỉ hai mươi trượng, quẳng khỏi phủ!”
Ta giãy giụa thoát, nhưng bất lực.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Từng nhát gậy nặng nề giáng xuống, đau đớn đến mức khó lòng chịu đựng.
Ta c.ắ.n chặt môi, gắt gao thẳng Thẩm Trường Trạch, chịu khuất phục.
M.á.u đỏ tươi tràn từ khóe môi, nhỏ xuống nền tuyết trắng, như mai đỏ trong tuyết, chói mắt đến cực điểm.
Cuối cùng, Thẩm Trường Trạch vẫn thua cuộc.
Hắn dời ánh mắt, phẩy tay với gia đinh:
“Hôm nay là ngày vui của và Uyển Uyển, đừng đ.á.n.h c.h.ế.t nàng . Quẳng ngoài phủ là .”
Ta thoi thóp, đám gia đinh như ném một cái bao rách hẻm ngoài phủ.
Gió bắc gào rú lùa qua ngõ hẹp, cành cây khô tường cao run rẩy yếu ớt gió tuyết, kêu ken két.
Tuyết từ mái ngói rơi xuống, phủ đầy , lạnh đến mức run bần bật.
Dân chúng hiếu kỳ vây quanh, chỉ trỏ bàn tán, nhưng chẳng ai dám tay giúp đỡ.
Cuối cùng vì kiệt sức mà ngất .
Trước khi hôn mê, dường như thấy Vương tỷ bán lụa ở thôn Yên Vũ, dẫn theo phu quân câm vội vã chạy về phía .
3
Một nữa mở mắt, phát hiện đưa trở về thôn Yên Vũ.
Ta thở dài một thật sâu, cố gắng chống đỡ thể, định dậy tìm một chén nước uống thì bên ngoài vang lên một giọng nữ nhân chói tai, the thé:
“Trời lên đến ba sào mà còn ngủ ? Đã bản lĩnh giữ nam nhân của thì thôi, giờ ngay cả việc trong nhà cũng lo liệu nữa ?”
Bà bà Từ thị một cước đá tung cửa phòng , vung vẩy cây chổi trong tay, c.h.ử.i lao .
Bà mặt mày hồng hào, chuyện thì khí lực dồi dào, bước chân trầm chắc nịch, hề một chút bệnh tướng nào.
Ta nhích cái m.ô.n.g đang đau nhức, nhịn mà bật khẩy:
“Bà bà, bệnh của bà quả thật khỏi nhanh ghê đó!”
Lời lật trần dối trá khiến giọng Từ thị lập tức trở nên chột .
nhanh, bà khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng:
“Đồ vô dụng, giúp ngươi đến mức , mà ngươi còn nắm giữ.”
Nói xong, bà giơ cây chổi trong tay lên, định quật về phía .
Có điều, tuổi bà rốt cuộc cũng lớn, chỉ giơ tay vững vàng bắt lấy cây chổi.
“Bà bà, chuyện thể trách . Là Thẩm Trường Trạch chủ động gửi hưu thư cho , là ở bên nữ nhân khác. Hắn quyết định , cũng tuyệt đối ngốc nghếch dây dưa. Xin bà bà hiểu cho , hãy để rời .”
Ta vốn nghĩ chỉ cần lấy tình động lòng, lấy lý phân giải, bà bà nhất định sẽ hiểu nỗi khó xử của .
Nào ngờ lời còn dứt, nhận một cái tát như trời giáng: