THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA TRẠNG NGUYÊN TRỞ VỀ - 10
Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:45:48
Lượt xem: 290
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta cúi đầu, đôi giày gấm hoa vân của Hoàng hậu nương nương, tim siết chặt, liên tục dập đầu:
"Dân nữ chỉ là thô nhân, hiểu quy củ trong cung. Nếu theo điện hạ về cung, e rằng sẽ mang đến phiền phức cần thiết cho điện hạ. Điện hạ là Trữ quân, khi trở về cung tự nghìn vạn ánh mắt dõi theo, dung nửa phần sơ suất. Dân nữ thể kéo điện hạ xuống…”
Chưa dứt lời, Tiểu Tiểu vội vã tiến lên:
"Sợ gì… thể bảo vệ…”
Tiểu Tiểu còn hết, Hoàng hậu nương nương cất tiếng ngăn:
"Thúy Thúy cô nương nguyện, con chớ hồ nháo.”
Nói xong, bà đỡ từ đất lên, nhẹ nhàng vỗ tay , ánh mắt toát lên vẻ hài lòng:
"Ngươi cùng chúng về cung, bản cung cũng ép. ngươi ở dân gian bảo vệ hoàng tử công, bản cung thể ban thưởng cho ngươi một phần.”
14
Hoàng hậu nương nương đưa Tiểu Tiểu trở về hoàng cung.
Biết thích nghiên cứu đồ ăn, ước mơ là mở một tửu lâu thuộc về riêng , dứt khoát hạ chỉ ban thưởng cho năm cửa hàng cùng năm trăm lượng hoàng kim.
Ta rời khỏi Thanh Phong Lâu, mang theo bạc hoàng hậu ban thưởng, bắt đầu mở tửu lâu ở kinh thành.
Chưởng quầy Thanh Phong Lâu hoàng hậu coi trọng, từng cùng Lục hoàng tử ăn ở chung, những tức giận, mà còn chủ động mặt giúp lo liệu chuyện khai trương tửu lâu.
Hắn bận bận , nhờ quan hệ giúp đến nha môn đóng dấu văn thư, thậm chí còn điều ít tạp công từ Thanh Phong Lâu sang, giúp vượt qua tháng khai trương bận rộn nhất.
Về , mới khác , thì phía Thanh Phong Lâu, ông chủ thật sự chính là Quốc sư Đại Thịnh, còn là sư của hoàng hậu nương nương, tình cảm sâu nặng với Lục hoàng tử.
Biết chuyện , khỏi cảm thán: ai cũng nghĩ rằng khi Tiểu Tiểu tính mệnh chỉ còn mành treo chuông, lúc nghèo túng cùng cực, bảo vệ .
ngờ, vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ, kỳ thật là .
Ba tháng , sự giúp đỡ của hoàng hậu nương nương và Quốc sư, Tiểu Tiểu thuận lợi đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Tấn.
Nghe tin tửu lâu của khai trương, Tiểu Tiểu với phận tân đế đặc biệt tuần giá, đến tửu lâu của ăn một bữa, thậm chí bữa cơm còn đích đề bút, ban cho tửu lâu một cái tên mới.
Tiểu Tiểu đang dùng cách để che chở .
Ta ngăn cản.
Dù , một nữ tử như đơn độc mưu sinh nơi đất khách, quả thật cần đến sự che chở từ triều đình.
Về , việc ăn của ngày càng lớn, bắt đầu mở phân quán ở những thành trấn ngoài kinh thành.
Ta còn canh giữ bên bếp núc đầy khói dầu, cũng còn gò bó nơi quầy hàng nhỏ bé nữa.
Ta đủ tiền bạc và thời gian, thể ngắm thế giới bên ngoài.
15
Năm thứ mười ở kinh thành, nhận một phong thư từ Hạ Trúc.
Đại khái là dân thôn Yên Vũ thỉnh thoảng kinh, ở tửu lâu trông thấy , khi về làng liền truyền chuyện phát đạt ở kinh thành.
Vì Hạ Trúc tung tích của , cũng sống sung túc, hoàng thượng ban thưởng.
Nàng quên mất chuyện từng phản bội , trong thư dài dòng kể về chuyện thôn Yên Vũ, tựa như chúng vẫn còn là đôi bạn thuở .
Hạ Trúc cho , bà mẫu của , chẳng bao lâu khi rời thì mắc bệnh lao.
Bà vốn đối xử với khác cay nghiệt, chẳng mấy ai qua , trong nhà ai chăm sóc, chẳng bao lâu qua đời.
Cuối thư, nàng tha thiết cầu xin nhất định giúp nàng tìm phu quân của nàng là Lục Thanh Sơn.
Lúc đó mới , nàng mong chờ lâu rốt cuộc cũng chờ phu quân đội mũ cưới, vốn dĩ nên viên phòng.
Thế nhưng ngay trong đêm động phòng hoa chúc, phu quân của nàng bỏ nàng mà .
Lục Thanh Sơn từ chối Hạ Trúc, luôn xem nàng như tỷ tỷ, thể chuyện viên phòng với “tỷ tỷ” .
Trượng phu từ mà biệt, Hạ Trúc đau khổ tột cùng, khắp nơi dò hỏi mới Lục Thanh Sơn lén chạy đến kinh thành.
Nàng nay vững gót ở kinh thành, bèn nhờ giúp tìm, để sớm về cùng nàng viên phòng.
Thị nữ cận bưng đến cho một chén nóng, hiếu kỳ hỏi:
“Cô nương, chúng cần giúp nàng tìm ?”
Ta nhấp một ngụm , ném lá thư lò than chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/10.html.]
Ngọn lửa như đầu lưỡi rắn linh động nhanh chóng lan rộng, mép giấy dần dần cháy đen cuộn , gió trong sảnh thổi qua, tro tàn xoáy vòng vòng giữa trung, bay đến góc phòng:
Đời sống của khác, chúng cần tham dự.
16
Hai mươi năm , mới gặp Hạ Trúc.
Xử lý xong chuyện ở kinh thành, mang theo thị nữ ngoài du ngoạn, ngang qua thôn Yên Vũ thì chợt trở thăm chốn cũ.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Khi thuyền mui vải sơn đen của Thiết Ngưu cập bến, đặt chân lên đất Yên Vũ, chỉ liếc mắt nhận Hạ Trúc đang đếm đậu ở đầu làng.
Nàng chiếc ghế gỗ loang lổ, năm tháng khắc lên gương mặt những rãnh sâu hằn hằn.
Đôi tay khô gầy cầm nắm đậu vàng trong giỏ, đếm vài hạt lạc , ánh mắt đôi lúc xa xăm, thoáng một chút sáng rực, nhưng nhanh u ám.
Vương tỷ với , Hạ Trúc vẫn còn chờ lang quân ở đầu làng, mà hướng ánh mắt nàng , chính là nơi Lục Thanh Sơn rời năm .
Mấy lão nhân đang phơi nắng, nhấm nháp hạt dưa ở đầu làng lập tức nhận :
“Ngươi chẳng là đồng dưỡng tức của Thẩm gia năm đó nhảy sông ? Vẫn còn mạng sống trở về, còn lên kinh thành, hoàng thượng ban thưởng nữa chứ.”
“Tuy ngươi mất trượng phu và phu gia, nhưng ngươi xem, giờ sống bao, tiền, nhàn hạ, còn nha hầu hạ bên cạnh…”
Lời của mấy vị lão nhân khiến Hạ Trúc run rẩy, nàng đột ngột đầu, ánh mắt chạm .
Ta mỉm với nàng, nhưng nàng hất cằm lên, khẽ nhạt:
“Nữ nhân vác mặt ngoài lăn lộn thì gì ? Ta vẫn là ở nhà, tề gia giáo tử mới đúng. Ngươi xem, nàng tuy hầu hạ, nhưng cuối cùng chẳng cũng chỉ là một kẻ cô đơn đó ? Nô tài thì so với ?”
Người trong thôn vốn thích xem trò , mấy lão nhân bắt chuyện lúc nãy Hạ Trúc thì nhịn bật :
“ đúng đúng, ngươi gì cũng đúng hết. Vậy hỏi ngươi, phu quân ngươi ? Con ngươi ? Sao chẳng thấy một ai thế?”
Câu khiến sắc mặt Hạ Trúc tức khắc tối sầm.
Vương tỷ với , từ khi Lục Thanh Sơn tiến kinh thì chẳng còn tin tức gì.
Vì từng tiền án bỏ trốn, Lục gia chịu để Hạ Trúc rời khỏi thôn Yên Vũ, nàng chỉ thể mãi chờ trượng phu ở đầu làng.
Một chờ, chính là hai mươi năm.
Gió bờ thổi dữ dội, áo vải thô rách nát, lỏng lẻo Hạ Trúc càng thêm tả tơi.
Ta thở dài, cởi áo hồ cừu , khoác lên vai nàng.
Những oán hận thời niên thiếu, sớm buông bỏ:
“Gió lớn, đừng để cảm lạnh.”
Nói xong liền .
Không ngờ Hạ Trúc lẩm bẩm một câu:
“Hừ, giả nhân giả nghĩa!”
Ta và thị nữ , chỉ thể bất lực lắc đầu.
Sau lưng truyền đến tiếng ha hả của mấy lão nhân:
“Ngươi ngươi cái áo đáng giá bao nhiêu ? Nói cho ngươi , cả đời ngươi cũng chẳng kiếm nổi !”
“Năm đó nếu ngươi cùng nàng rời , chứ chạy đến báo tin cho thôn trưởng, thì giờ cũng phong quang như nàng !”
Về , quen kể , đêm khi về nhà, Hạ Trúc liền phát điên.
Nàng thường ôm chặt chiếc áo hồ cừu , lẩm bẩm ngừng:
“Ta mới là mệnh , nhất định sẽ phong quang. Tiện nhân Thúy Thúy nhảy sông mà còn sống, còn thể kinh gặp hoàng đế, cũng thể…”
“Biết , còn thể hoàng phi… , hoàng phi, giàu hơn các ngươi…”
Rồi đó, một buổi sớm dân làng gánh nước, phát hiện Hạ Trúc nhảy sông tự vẫn.
Nàng c.h.ế.t , tay vẫn ôm chặt chiếc áo hồ cừu, mặt mang theo nụ mãn nguyện.
Dân làng cảm thương nàng giữ tiết một đời vì Lục Thanh Sơn, bèn dựng cho nàng một tấm bia trinh tiết.
Từ đó, nàng trở thành tấm gương cho các đồng dưỡng tức trong thôn Yên Vũ.
- Hoàn văn -