THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA TRẠNG NGUYÊN TRỞ VỀ - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:42:30
Lượt xem: 113

1

 

Ta co ro ngồi co trong chiếc xe đẩy chở rau, lấy cớ đó mà lén vào phủ trạng nguyên. 

 

Trong lòng còn ôm theo mấy viên kẹo hỉ đổi bằng đậu phụ đem bán.

 

Trong tân phòng, Thẩm Trường Trạch đang dịu dàng nâng lên tấm khăn che mặt tân nương. 

 

Nữ tử ngồi yên chiếc giường hỉ đỏ thắm, khăn voan vừa nhấc lên, lộ khuôn mặt tinh xảo, dung nhan sáng trắng hơn tuyết.

 

Ta biết, nàng chính là thê tử của Thẩm Trường Trạch bây giờ, Tiêu Thời Hề.

 

Từ thôn Yên Vũ đến kinh thành, núi sông kéo dài hàng trăm dặm, trọn nửa tháng. 

 

Trong nửa tháng đó, đã ít lời đồn về Tiêu Thời Hề.

 

Nghe nói nàng là nữ nhi tể tướng, thơ từ ca phú, cái gì cũng tinh thông.

 

Nghe nói nàng được hoàng đế khen ngợi, cầm kỳ thư họa, môn nào tuyệt.

 

Cho nên, nàng và tân trạng nguyên là đôi lang tài nữ mạo, xứng đôi vừa lứa.

 

Cho nên vì nàng, khi Thẩm Trường Trạch đỗ trạng nguyên, mới dứt khoát gửi cho một bức hưu thư.

 

Nỗi buồn và bất cam như vô số cây kim đ.â.m sâu vào nơi mềm yếu nhất trong tim .

 

Hóa , Thẩm Trường Trạch thích chính là dạng nữ tử như thế.

 

Ta tự giễu cười, đưa tay quyệt khô giọt lệ biết từ khi nào đã rơi xuống.

 

Vừa toan người bỏ , đã thấy Thẩm Trường Trạch trong hỉ bào đẩy cửa bước vào.

 

Hắn đem tấm choàng dầy phủ lên vai Tiêu Thời Hề, tay khẽ vén lại mái tóc mai bên trán nàng tai:

 

“Uyển Uyển, trời lạnh, đừng để lạnh người.”

 

Khi Thẩm Trường Trạch gọi tên tự của nàng, giọng điệu nhu mị đến tận cùng, khiến nhịn mà khựng lại bước chân.

 

Trong ấn tượng của , bao giờ gọi tên một cách ôn nhu như thế.

 

Gió tuyết bên ngoài cửa cực lớn, cứ cứng đầu đứng ngoài cửa sổ, nhìn phu quân của mình ôm lấy một nữ tử khác vào lòng.

 

“Uyển Uyển, nàng cuối cùng đã là của . Được kết đôi cùng nàng, Thẩm mỗ cả đời xem như còn hối hận.”

 

Tiêu Thời Hề khẽ đẩy Thẩm Trường Trạch, giả vờ trách cứ:

 

“Đừng có lời đường mật. Ta biết ngươi ở thôn Yên Vũ còn có một thê tử . Nữ nhân đó ngươi đã xử lý thế nào rồi?”

 

Thẩm Trường Trạch liền cười làm lành, lại ôm chặt tân nương, khẽ giọng an ủi:

 

“Tự nhiên đã xử lý rồi, hưu thư cũng gửi về. Thúy Thúy chẳng qua chỉ là một đồng dưỡng tức, nói thẳng , cùng lắm cũng chỉ tính là nô bộc của Thẩm gia . Nàng đường đường là đích nữ của tể tướng, cần gì so đo với hạ nhân?”

 

Cả người cứng đờ ̣i chỗ.

 

Năm năm tuổi, bị một chiếc kiệu nhỏ khiêng vào Thẩm gia, trở thành đồng dưỡng tức. 

 

Mọi người quanh đều nói, rồi sẽ có một phu quân tuấn tú chờ .

 

Về , quả nhiên bà mẫu sinh một nam hài. Mọi người bảo, đứa bé đó chính là phu quân của .

 

Bởi thế, khi còn rất nhỏ, đã biết rằng Thẩm Trường Trạch là người sẽ đồng hành cùng suốt cuộc đời.

 

Hắn là trời, là đất, là người sẽ che chở một đời.

 

Ta vẫn luôn tưởng rằng hắn cũng nghĩ như thế.

 

Mãi đến hôm nay mới biết, thì trong lòng hắn, chỉ là một kẻ hạ nhân có cũng được, có cũng chẳng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-tu-tao-khang-cua-trang-nguyen-tro-ve/1.html.]

 

Có lẽ vì quá đỗi kinh hãi, chân lập cập, người chao đảo lui về một bước. 

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Tay vô thức đẩy để vịn lấy, ai ngờ cửa sổ bị mở bung, từ trong phòng vang lên tiếng quát mạng của Thẩm Trường Trạch:

 

“Là ai đang lén lút ngoài ?!”

 

2

 

Khi Thẩm Trường Trạch thấy , gương mặt vốn ôn hòa của lập tức phủ đầy mây đen.

 

Ta còn kịp mở miệng, vội vàng bước lên, nghiêm giọng chất vấn:

 

“Ngươi đến đây gì? Ta gửi cho ngươi hưu thư , giữa chúng còn bất kỳ quan hệ nào. Ngươi đừng hòng phá hỏng hôn sự của .”

 

Gió bắc gào thét, gia đinh của phủ Trạng Nguyên ép xuống tuyết, mặt mũi đông cứng đến tê dại.

 

vẫn cố gắng nở một nụ với Thẩm Trường Trạch:

 

“Ta đến, là vì chuyện quan trọng.”

 

Thật , ngay khoảnh khắc nhận hưu thư của , định rời khỏi Thẩm gia.

 

Từ năm năm tuổi gả Thẩm gia, liền mất tự do.

 

Để nuôi sống cả Thẩm gia, sớm gánh vác, học đậu hũ, bán đậu hoa. Vừa là hai mươi năm.

 

Ta dùng tiền bán đậu hoa mua quần áo mới cho , cho ăn học, khoa cử, nuôi nấng từ một đứa bé đỏ hỏn trở thành trạng nguyên lang tuấn tú.

 

Đáng tiếc, khi công thành danh toại, lưng gửi cho một phong hưu thư.

 

Ta từng đau đớn, phẫn hận, cảm thấy bao nhiêu năm chân tâm của đều uổng phí.

 

một đêm cạn, chợt hiểu , đây há chẳng là ông trời thương xót ?

 

hưu thư, từ nay về , cần phụ nhân Thẩm gia nữa.

 

Trời cao biển rộng, chẳng tùy phiêu bạt ?

 

Ta nhốt ở Thẩm gia quá lâu, từng ngắm thế giới cho tử tế.

 

Cho nên hôm , liền với bà mẫu Từ thị ý định rời .

 

Vốn tính ở cùng bà qua tiết Lập Đông mới , nào ngờ hôm , cơ thể bà bỗng suy sụp.

 

Vài ngày , bà bệnh nặng, còn xuống giường .

 

Bà gọi đến, trao cho một phong gia thư:

 

“Thúy Thúy, e khó qua nổi mùa đông . Trước khi c.h.ế.t, chỉ gặp Trường Trạch một cuối. Con rời Thẩm gia , hãy một chuyến, gọi nó về gặp .”

 

Ta sống ở Thẩm gia hai mươi năm, tuy bà thường quát tháo sai bảo, nhưng rốt cuộc cũng đến nỗi quá tệ.

 

Nghĩ nghĩ , vẫn nhận lấy bức gia thư .

 

Ta đem lý do kinh cho Thẩm Trường Trạch , nhưng hiển nhiên tin:

 

“Nương vẫn luôn khỏe mạnh, thể bệnh là bệnh ngay? Ngươi chắc chắn đang dối.”

 

Ta cố kìm nén cảm xúc, giãy khỏi sự kiềm chế của gia đinh, lấy từ bọc lá thư bà nhờ phu tử tư thục trong thôn hộ:

 

“Ngươi tin thì chính xem .”

 

Thẩm Trường Trạch nghi ngờ , nhận lấy thư.

 

Ai ngờ lướt hai hàng chữ, liền x.é to.ạc đôi, ném thẳng mặt :

 

Loading...