Càng nhiều nước bẩn từ phòng vệ sinh cây lau nhà chặn cửa chảy , mặt nước đen ngòm phản chiếu hình ảnh một đôi chân mang giày vải bên trong.
Mục Nhai lập tức tới, cau mày rút cây lau nhà , đẩy cửa. Quả nhiên Thẩm Âm đang ở bên trong.
Bộ dạng cô bé còn t.h.ả.m hại hơn ngày thường, ướt sũng nước bẩn, bộ đồng phục rộng thùng thình dính chặt , thể thấy rõ vết nội y bên trong. Mái tóc mái quá dài nước ép xuống che khuất đôi mắt, chỉ lộ nửa khuôn mặt tái nhợt còn giọt máu, đẫm nước mắt.
Nếu là nhát gan, nửa đêm, thế nào cũng bộ dạng dọa hét lên.
Mục Nhai lật tóc mái của cô bé lên, lúc mới thấy cả khuôn mặt: “Là bọn họ ?”
Thẩm Âm đầu né tránh, hai tay ôm lấy cơ thể, cúi đầu một tiếng “Cảm ơn”, định lách qua Mục Nhai .
khe hở quá nhỏ, cô bé sợ bẩn quần áo Mục Nhai, thể mở miệng nữa: “Phiền nhường đường một chút.”
Mục Nhai tránh , Thẩm Âm rửa tay ở bồn nước, đột nhiên : “Phòng ký túc xá của ở ? lấy quần áo cho .”
Động tác của Thẩm Âm khựng , thấp giọng : “ quần áo để .”
“Cậu cũng là học sinh ngoại trú ?” Mục Nhai hỏi.
Thẩm Âm gì.
“Không lẽ chỉ bộ quần áo thôi ?” Mày Mục Nhai nhăn càng chặt hơn.
“ giặt một chút là .” Có lẽ là cảm thấy mất mặt, giọng Thẩm Âm càng nhỏ hơn. Cô bé tắt vòi nước, ôm lấy cơ thể chạy qua bên cạnh Mục Nhai.
Mục Nhai bước nhanh theo cô bé, bất luận Thẩm Âm nhanh cỡ nào, đều thể thoát khỏi .
Cô bé coi như thấy, khi xuống khu dạy học, Mục Nhai đột nhiên kéo cô bé phía khu nhà.
“Làm gì ?” Thẩm Âm vuốt tóc, khó hiểu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-thu-nhan-nhan-nha-cay-ruong-sinh-con/chuong-1583-vuot-tuong.html.]
Mục Nhai đến bên tường rào, đột nhiên bật nhảy, nhẹ nhàng bám lấy đỉnh bức tường rào cao hơn 3 mét. Trên đỉnh tường rào cắm nhiều mảnh thủy tinh vỡ, vài vệt m.á.u đỏ tươi từ lòng bàn tay uốn lượn chảy xuống.
“Tay !” Thẩm Âm quýnh lên, vội bước tới.
Mục Nhai mặt đổi sắc trèo lên tường rào, hai chân vững vàng đỉnh tường hình tam giác, cúi vươn một bàn tay về phía Thẩm Âm.
Bàn tay đó dính đầy máu, trong mắt hiện đại vô cùng đáng sợ, sắc mặt Thẩm Âm hoảng loạn, dám chạm .
“Nhanh lên.” Mục Nhai thúc giục, tưởng rằng cô bé chê bẩn, đang chuẩn đổi tay khác kéo cô bé, thì Thẩm Âm rốt cuộc cũng nắm lấy tay .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mặc dù cô bé đối phương đưa ngoài gì.
Mục Nhai dùng sức một chút, liền nhấc bổng Thẩm Âm lên tường rào. Cánh tay vòng lấy eo cô bé, để chân cô bé chạm đất, trực tiếp mang theo nhảy xuống khỏi tường.
Thẩm Âm ôm n.g.ự.c thở dốc, đó chằm chằm chân Mục Nhai : “Chân …?”
“Chân .” Mục Nhai ấn tay lên tường chùi máu, đó chống tay lên tường, nhấc chân thử đế giày.
Chân của Ưng thú cứng như thép, thể thủy tinh giòn tan đ.â.m thủng ?
Đáng tiếc là đế giày hỏng, nhất định sẽ cằn nhằn. Phải để phát hiện mới .
Thẩm Âm chỉ tưởng là đế giày đủ dày, đ.â.m trúng chân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy quần áo Mục Nhai cũng dính bẩn, cô bé áy náy : “Xin , bẩn đồ của .”
“Là liên luỵ .” Mục Nhai mặt về phía Thẩm Âm . Cậu thẳng , cao hơn Thẩm Âm ước chừng một cái đầu, cùng với chênh lệch chiều cao là cảm giác áp bức từ giống đực.
Thẩm Âm rụt rè lùi một bước, ngó xung quanh.
Mục Nhai : “Nhà ở gần đây, đến nhà , mặc quần áo của .”
Thẩm Âm mở to mắt, cúi đầu quần áo của , phát hiện bản còn lựa chọn nào khác, đành cúi đầu chấp nhận.