Tác giả: Bạch Đầu Mộng
Cô bé nghiêng đầu liếc thiếu niên tuấn mỹ kiệt ngạo bên cạnh, lập tức hoảng hốt dời tầm mắt , dừng ở sách giáo khoa của .
Phát hiện nửa cuốn sách giáo khoa đầu tiên của Mục Nhai đều dấu vết ghi chép, những cuốn sách khác cũng đều mới tinh, trong mắt cô bé lộ vẻ kinh ngạc.
Khi Mục Nhai phát hiện và qua, cô bé lập tức đầu chỗ khác.
Người tự ti lập dị kỳ thật tâm tư đều nhạy bén, cô bé cảm thấy ba em khả năng giống như học sinh chuyển trường.
Tục ngữ "gần quan ban lộc", bất quá điều còn xem thái độ của đương sự.
Cô bạn tóc mái hó hé tiếng nào, nhưng các nữ sinh khác thì giống cô. Giờ tự học buổi sáng còn kết thúc, một tờ giấy thư màu hồng phấn chuyền tay xuống dãy cuối cùng, rơi tay cô bạn tóc mái.
“Đưa cho Mục Nhai.”
Trên bục giảng vẫn còn cô chủ nhiệm trấn giữ. Nữ sinh chuyền thư đưa giấy cho cô bạn tóc mái xong liền cúi đầu, vẻ nghiêm trang tiếp tục bài khoá Tiếng Anh.
Là một thành phần bài xích trong lớp, ít khi chuyện gì qua tay cô bé. Cô bé như cầm củ khoai lang phỏng tay, lập tức đặt lá thư lên bàn Mục Nhai.
Mục Nhai hồ nghi liếc cô bạn, còn cầm lấy thư ngửi thấy mùi hương nồng nặc, điều chán ghét nhíu mày.
Đang chuẩn trả , lúc chuông tan học vang lên, học sinh ùa như ong vỡ tổ, tranh chạy ngoài, tranh thủ đến nhà ăn ăn sáng đầu tiên, chậm chân là xếp hàng lâu.
Nữ sinh bên cạnh Mục Nhai cũng lập tức buông sách chạy .
Ba em ăn sáng mới đến trường, hơn nữa bọn họ một ngày chỉ cần ăn một bữa là đủ, cho nên nửa phút , phòng học trở nên trống rỗng, mà bọn họ vẫn còn ở .
Mục Thiên vơ lấy lá thư bàn Mục Nhai, đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức hắt xì một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-thu-nhan-nhan-nha-cay-ruong-sinh-con/chuong-1577-la-thu-tinh-dau-tien.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Oa, đây là thư tình trong truyền thuyết đấy chứ?” Mục Thiên lấy qua đưa cho Mục Hải xem.
Mục Hải bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
“Không công bằng, tại nó chỉ hai chữ nhận thư tình, nhiều như mà thế nào ai cho.” Mục Thiên về phía chỗ trống bên cạnh em trai, tự an ủi: “Nhất định là vì em cứ bên cạnh nữ sinh! Là cô cho em đúng ?”
Mục Nhai phản bác, giật lá thư từ tay Mục Thiên: “Chẳng gì đáng hâm mộ. Mới quen tỏ tình, chứng tỏ cô quá nông cạn, em dám nhận. Chúng giống họ, cả đời chỉ một cơ hội tìm bạn đời.”
Mục Thiên đồng tình gật đầu, bất quá vẫn tò mò : “Thư đều nhận , mở xem thử .”
Mục Nhai mở giấy thư xem, mày càng nhăn càng chặt, thậm chí chút ghê tởm.
“Viết cái gì ?” Mục Thiên tò mò ghé sát xem, đó cũng lộ biểu cảm y hệt em trai.
“Tiếng sét ái tình thì cũng thôi , phi quân gả ( lấy), núi còn mỏm, trời đất hợp mới dám cùng đoạn tuyệt... Mấy cái là ý gì? Giả tạo quá!” Mục Thiên một nửa liền chịu nổi, vội vơ lấy cuốn sách Tiếng Anh để rửa mắt.
Mục Nhai cố nén cảm giác khó chịu xem hết lá thư, mấy chữ ký nghệ thuật ở cuối thư hiểu, đó nhét lá thư trong sách vở của bạn cùng bàn, thuận tiện tên của cô bé: Thẩm Âm.
Cũng na ná cái mớ “chữ nghệ thuật” .
Thời gian ăn sáng nhanh qua một nửa, lác đác học sinh trở .
Các nữ sinh trộm thảo luận về ba bạn học mới, điều ít nam sinh bực bội, ánh mắt ba em nhà họ Mục tràn ngập địch ý.
Mục Thiên đột nhiên lên, đến bên cạnh bàn của một nam sinh lườm .
Nam sinh cảnh giác chằm chằm hỏi: “Làm gì?”