Tác giả: Bạch Đầu Mộng
Văn Trạch dừng , đầu , “gừ gừ” vài tiếng, dường như điều gì đó.
Đàn hổ xung quanh cũng dừng theo, đều răm rắp theo Văn Trạch.
Văn Trạch và Văn Lâm tuy rằng thành niên, nhưng thực lực sớm vượt xa loài hổ bình thường, vóc dáng cũng to hơn hổ trưởng thành thông thường một cỡ, trông như hổ trưởng thành, cho nên chúng nó là thủ lĩnh của đàn hổ.
Bạch Tinh Tinh bắt đầu nghi ngờ, đầu bảo Bạch Trân Bối lên xe.
Văn Lâm liền canh giữ ngay cửa xe, ánh mắt cảnh giác chằm chằm những xe, đề phòng hại cô bé.
Điều cho trong xe nảy sinh ý nghĩ xuống xe giúp đỡ, cẩn thận đóng cửa xe , lúc mới gọi Bạch Tinh Tinh trở về.
Bạch Tinh Tinh từ phản ứng của liền hành vi của quá mức lớn mật. Cô nữa về phía đàn hổ, dáng một huấn luyện thú, quát lên: “Tản hết!”
“Gào!” Văn Trạch càng tức giận hơn, đột nhiên đầu hung hăng chằm chằm gã đàn ông, mũi phì phì nóng, trong cổ họng phát tiếng gầm gừ nguy hiểm.
Rõ ràng là hại c.h.ế.t em gái, dựa cái gì mà cứ thế bỏ qua?
“Văn Trạch!” Bạch Tinh Tinh cảm nhận sát khí của Văn Trạch, rảnh lo còn những khác, trực tiếp gọi tên của nó.
Gã đàn ông mặt đất cuối cùng cũng tỉnh táo , liệt đất dám nhúc nhích, hoảng sợ con hổ trắng đang chằm chằm .
Chỉ thấy môi con hổ trắng run run, đột nhiên lao nhanh tới, há to miệng phát một tiếng rống chói tai.
“A!” Gã đàn ông theo phản xạ dùng cánh tay che đầu, cơ thể co rúm như con tôm hùm.
“Rống!” Cơ thể Văn Trạch dừng ngay mặt gã đàn ông, một móng vuốt đạp lên , đè chặt xuống, miệng hổ gần như kề sát bên tai gã đàn ông, gầm lên khản cả giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-thu-nhan-nhan-nha-cay-ruong-sinh-con/chuong-1560-bi-dan-ho-vay-khon.html.]
Cơ thể gã đàn ông run như cầy sấy, đũng quần nhanh chóng ướt một mảng, “A a a” mà la hét ngừng.
Bạch Tinh Tinh xông tới, đẩy đẩy Văn Trạch.
“Còn mau xuống!” Bạch Tinh Tinh dở dở , xem gã đàn ông đất doạ thành bộ dạng , quả thực nỡ thẳng.
Tiếng gầm của Văn Trạch cuối cùng cũng tắt, tức giận đến mức thèm đang che chở cho kẻ .
Nó từ từ đầu , nhưng con ngươi màu xám bạc còn liếc nhanh hơn cả đầu, liếc xéo về khóe mắt trông như đang lườm một cái thật mạnh, thể thấy nó bất mãn đến mức nào.
Văn Trạch tránh , những con hổ khác cũng chuẩn lui tán, lúc nơi xa chạy tới mấy con dã thú hình thể cực lớn:
Một con hổ trắng còn lớn hơn cả con hổ trắng doạ ban nãy, một con báo đốm gầy mà rắn chắc nhưng vóc dáng to hơn hổ bình thường, một con hắc ưng mà chỉ sải cánh thôi cũng thấy kinh , và một con mãng xà khổng lồ, tốc độ còn nhanh hơn cả rắn nhỏ.
Trong xe tức khắc tĩnh lặng như tờ. Mấy con dã thú nếu chỉ riêng lẻ thì còn đỡ, tụ tập cùng , bọn họ luôn cảm giác chiếc xe thể hất tung bất cứ lúc nào.
“Hay là mau lái xe .” Có một giọng run rẩy vang lên trong xe. Những khác gì, nhưng đều mong đợi tài xế, ánh mắt đầy hối thúc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tài xế lái xe thấy nhiều nên còn lạ, xua xua tay : “Không xảy chuyện gì , xảy chuyện gì , chờ lên xe hẵng .”
Hành khách: “……”
Là bọn họ chuyện bé xé to? Hay là nhân viên của sở thú tố chất tâm lý quá ?
Luôn cảm giác như cùng một thế giới .
Chỉ thấy con hổ trắng lớn nhất gầm nhẹ một tiếng, con hổ trắng nhỏ hơn lập tức chạy tới, “gừ gừ” một hồi, đó biểu cảm của con hổ trắng lớn liền trở nên dữ tợn.
Nó cũng về phía gã đàn ông đang mặt đất, vết sẹo mặt co giật từng chút một, giống như ma thú sợ hãi.