Được Tiểu Hữu an ủi, Arthur nhanh thoát khỏi bi thương. Sờ sờ lưng Tiểu Hữu, Arthur đặt nó lên đỉnh đầu: “Đi, chúng bờ sông uống nước.”
“Pi ~” Tiểu Hữu vui vẻ đập cánh hai cái, luồng gió tạo cơ thể nó chao đảo, vội dùng móng vuốt bám chặt lấy tóc Arthur.
Arthur đau đến nhíu mày, nhưng ngăn cản Tiểu Hữu, vẫn mỉm , về phía bờ sông.
“Tiểu Hữu! Arthur! Các ở ?”
Phía xa xa vọng tiếng gọi của giống cái. Arthur khựng , dỏng tai lên.
“Pi ~?” Thính lực của tộc Ưng kém xa Hồ tộc. Tiểu Hữu mờ mịt quanh, tưởng nguy hiểm, liền khuỵu chân xuống, hạ thấp trọng tâm.
Arthur về hướng âm thanh, hình như nãy thấy giống cái gọi tên ? Sao thể, ngoài bạn đời , còn ai tìm nữa?
Hơn nữa "Tiểu Hữu" là ai?
Arthur liếc mắt lên , trong lòng mơ hồ dự cảm.
Rất nhanh, thấy một câu nữa, biến dự cảm thành hiện thực.
“ là của Tiểu Hữu! Arthur, thấy thì đây ! Chúng vẫn luôn tìm các !”
Cơ thể Arthur run lên bần bật, theo bản năng ôm tiểu ưng đầu lòng.
“Pi?” Tiểu Hữu hành động của Arthur cho khẩn trương theo, nó trợn tròn mắt trong lòng Arthur, xoay đầu quanh.
Thình thịch —— thình thịch ——
Trong tai nó thấy tiếng tim đập dữ dội, là của Arthur.
Nỗi sợ hãi của Tiểu Hữu đột nhiên tan biến, đó là ý chí chiến đấu dâng lên mãnh liệt. Nó từ trong lòng Arthur ló đầu .
Nó bảo vệ Arthur.
Arthur hồn, đầu óc cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-thu-nhan-nhan-nha-cay-ruong-sinh-con/chuong-1282-arthur-bo-chay.html.]
Mẹ của tiểu ưng tìm đến tận đây? Sao thể? Nó vứt bỏ ? Thì nó tên là Tiểu Hữu? Một cái tên thật đặc biệt, nó nhất định yêu thương nó.
bây giờ cô mang tiểu ưng , đây?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Còn nghĩ cách, cơ thể Arthur tự động ôm Tiểu Hữu, nhanh chóng chạy về hướng ngược với tiếng gọi.
Hắn mất ấu tể của , thể mất thêm tiểu ưng. Nếu , nhất định sẽ c.h.ế.t.
“Có thú dữ đến, chúng chạy mau!”
“Pi!” Tiểu Hữu lập tức hưởng ứng.
Arthur hóa thành hình thú, lưng chở con chim ưng non, chạy thục mạng một đoạn, xuống sông bơi một quãng, lên bờ chạy, xuống nước bơi. Có thể là dùng hết thủ đoạn, chạy liên tục đến tận sáng sớm hôm mới dừng .
Arthur gần như chạy suốt một ngày một đêm, cơ thể kiệt sức, lúc mới dừng ở một chân núi.
Trên Tiểu Hữu dính đầy sương sớm. Nó đầu rỉa lông, uống vài giọt nước đọng đó.
“Pi ~ pi ~”
Tiểu Hữu chút nghi hoặc, hiểu tại Arthur chạy lâu như , rõ ràng nó thấy con thú dữ nào.
Nó thích bờ biển, còn chơi đủ, trong lòng cũng chút tiếc nuối. thấy Arthur mệt mỏi như , đường vẫn quên chăm sóc , chút nỡ trong lòng Tiểu Hữu liền xóa tan.
Nó dùng đầu cọ cọ đầu con hồ ly, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự quan tâm.
Lòng Arthur ấm lên, nhưng dâng lên nỗi đau đớn chua xót. Anh l.i.ế.m liếm lông vũ của Tiểu Hữu, hóa thành hình , bế Tiểu Hữu lên hỏi.
“Con nhớ ?”
Tiểu Hữu lập tức gật đầu: “Pi pi pi!”
Mẹ là một trong ba đầu tiên nó thấy khi mở mắt, cũng là đối xử nhất với nó. Cả đời nó sẽ quên.
Ánh mắt Arthur tối sầm , sai ? Mùi vị mất ấu tể, là hiểu rõ nhất. Anh cứ thế mang tiểu ưng , của nó cũng sẽ thống khổ như lúc .