Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 9: Chuẩn Bị Cho Cơn Bão Mới
Cập nhật lúc: 2024-09-23 10:13:34
Lượt xem: 1
Bình yên không kéo dài mãi. Mặc dù thành phố đã có những khoảnh khắc thư thái sau trận chiến dữ dội, nhưng Ngọc Mai biết rằng đó chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão. Ngày hôm sau, những dấu hiệu của nguy hiểm bắt đầu xuất hiện rõ ràng hơn.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló rạng, **Minh Triết**, người chuyên trinh sát và thu thập thông tin, nhanh chóng chạy vào trung tâm thành phố. Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sự căng thẳng. Ngọc Mai đang kiểm tra vườn rau, nhìn thấy Minh Triết hối hả, lập tức bỏ công việc dang dở để chạy theo anh về phía phòng họp.
Tại quảng trường chính, các nhân vật chủ chốt trong thành phố đã tập trung. **Hoàng Long**, **Thành Nam**, **Trung Kiên**, **Phương Nghi**, và **Bảo Anh** đều có mặt, khuôn mặt của họ nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Không ai nói gì khi Minh Triết bước vào. Mọi ánh mắt đều dồn về phía anh, chờ đợi tin tức.
"Chúng đang đến," Minh Triết nói, giọng run rẩy. "Một đàn quái vật khổng lồ, mạnh hơn bất cứ thứ gì chúng ta từng gặp. Có vẻ như chúng đã tiến hóa sau trận chiến vừa rồi."
Hoàng Long hít một hơi sâu, đôi mắt sắc lạnh của anh lóe lên tia nghiêm trọng. "Chúng ta có bao nhiêu thời gian?"
Minh Triết lắc đầu, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng. "Chưa đến hai ngày. Chúng đang di chuyển rất nhanh. Thành phố cần chuẩn bị ngay lập tức."
Tiếng thì thầm bắt đầu vang lên giữa những người dân khi tin tức được lan truyền. Nỗi lo sợ, căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người. Nhưng cũng như lần trước, không ai tỏ ra chán nản hay từ bỏ. Mỗi người đều biết rằng sự sống còn của cả thành phố phụ thuộc vào họ.
---
Ngọc Mai quay trở lại căn nhà nhỏ của mình, đầu óc cô quay cuồng với những suy nghĩ về trận chiến sắp tới. Cô không phải là người chiến đấu trực tiếp, nhưng cô biết vai trò của mình rất quan trọng. Cô cần chuẩn bị thức ăn và dược liệu cho các chiến binh. Những món ăn cô chế biến sẽ giúp họ hồi phục năng lượng và sức khỏe sau trận chiến căng thẳng.
MEOW
Cô nhìn khu vườn của mình, nơi đầy ắp các loại rau củ, thảo mộc và trái cây. Đây là nguồn sống của thành phố, và cũng là điều mà cô cảm thấy tự hào nhất. Cô hiểu rằng trong những lúc khó khăn, sự bền bỉ và chăm chỉ mới là chìa khóa để tồn tại.
"Chúng ta sẽ vượt qua được," cô tự nhủ, đôi mắt cô sáng ngời với quyết tâm.
---
Trong khi đó, tại căn cứ trung tâm, Hoàng Long, Thành Nam và các chiến binh khác đang bận rộn lên kế hoạch. Họ cần gia cố lại hàng rào phòng thủ, phân công người đứng canh gác, và đảm bảo mọi thứ sẵn sàng cho trận chiến lớn.
"Đây có thể là trận chiến cuối cùng," Hoàng Long nói với đồng đội của mình. "Chúng ta cần phải dốc hết sức lực để bảo vệ thành phố."
Thành Nam gật đầu đồng tình. "Chúng ta không chỉ chiến đấu vì sự sống còn của mình, mà còn vì những người dân đã tin tưởng và dựa vào chúng ta."
Phương Nghi thêm vào: "Và còn vì tương lai của tất cả chúng ta. Nếu thất bại lần này, không chỉ thành phố này, mà cả nhân loại sẽ bị hủy diệt."
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-9-chuan-bi-cho-con-bao-moi.html.]
Buổi chiều hôm đó, toàn thành phố dường như biến thành một tổ kiến. Mọi người chạy đôn đáo, người chuẩn bị vũ khí, người thu gom lương thực, người kiểm tra hàng rào phòng thủ. Không ai có thời gian nghỉ ngơi. Sự căng thẳng bao trùm không khí, nhưng đi kèm với đó là lòng quyết tâm mãnh liệt.
Ngọc Mai, cùng với những người phụ nữ và trẻ em trong thành phố, tập trung tại khu vực chế biến thực phẩm. Những nồi súp lớn đang sôi sùng sục, những khối bánh mì thơm lừng được nướng trong lò. Cô tận dụng tất cả những nguyên liệu tốt nhất từ vườn, chuẩn bị những món ăn đầy dinh dưỡng và năng lượng cho các chiến binh.
"Các anh sẽ cần chúng," cô nói với những người bạn đồng hành. "Mỗi bữa ăn này không chỉ là để no bụng, mà còn là niềm tin của chúng ta đặt vào các anh ấy."
Người dân khác gật đầu đồng tình, không ngừng tay làm việc. Ai cũng hiểu rằng, dù không trực tiếp chiến đấu, họ vẫn là một phần quan trọng trong cuộc chiến.
---
Trời bắt đầu tối, nhưng không ai trong thành phố dám nghỉ ngơi. Đèn lồng được thắp sáng khắp các con đường, tạo ra một khung cảnh kỳ lạ giữa không gian yên bình và sự chuẩn bị căng thẳng.
Ngọc Mai dừng lại một lúc, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Những vì sao vẫn lấp lánh trên cao, tĩnh lặng và xa vời. Cô tự hỏi không biết bên ngoài thế giới ảo này, những người thân yêu của cô đang làm gì. Liệu họ có đang an toàn? Liệu có ai đó đang chờ đợi cô trở về?
Nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân rằng cô không thể để những suy nghĩ này làm lung lay quyết tâm của mình. Cô đã chọn con đường này, và bây giờ nhiệm vụ của cô là tiếp tục.
---
Tại phòng họp chiến lược, Minh Triết bước vào với một bản đồ chi tiết về khu vực xung quanh thành phố. "Lũ quái vật đang tiến đến từ phía bắc," anh chỉ vào một điểm trên bản đồ. "Chúng ta có thể xây dựng thêm một tuyến phòng thủ tại khu vực này, nhưng sẽ rất nguy hiểm vì địa hình không thuận lợi."
Hoàng Long nhìn bản đồ, suy nghĩ một lúc rồi ra quyết định. "Chúng ta sẽ chia quân. Một nhóm nhỏ sẽ chặn chúng tại khu vực này, trong khi nhóm còn lại bảo vệ thành phố từ bên trong. Đảm bảo rằng không một con quái vật nào có thể lọt qua."
Phương Nghi hỏi: "Còn người dân thì sao? Chúng ta có đủ người để bảo vệ họ không?"
Hoàng Long gật đầu. "Tất cả những ai không tham gia trực tiếp vào trận chiến sẽ được sơ tán vào khu vực an toàn. Nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng họ luôn được bảo vệ."
---
Đêm hôm đó, không ai ngủ. Cả thành phố đứng trên bờ vực của trận chiến lớn nhất từ trước đến nay. Nhưng giữa nỗi sợ hãi và căng thẳng, vẫn có những tia sáng của niềm tin và hy vọng. Ngọc Mai cảm thấy điều đó trong mỗi bước chân của những người dân, trong ánh mắt quyết tâm của các chiến binh, và trong những hơi thở chậm rãi nhưng kiên cường của chính mình.
"Cơn bão đang đến," cô thầm nghĩ. "Nhưng chúng ta đã sẵn sàng."