Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 7: Khởi Đầu Trận Chiến
Cập nhật lúc: 2024-09-22 07:56:33
Lượt xem: 4
Ánh bình minh vừa ló dạng, nhưng bầu trời hôm nay không trong xanh như thường lệ. Mây đen cuồn cuộn kéo đến, báo hiệu một trận bão sắp đổ bộ. Nhưng cơn bão này không chỉ đến từ thiên nhiên, mà còn từ lũ quái vật đang tiến gần đến thành phố mà Ngọc Mai và mọi người đã dày công xây dựng. Khắp nơi, mọi người tất bật chuẩn bị. Tiếng kim loại vang lên khi các chiến binh kiểm tra vũ khí, những tấm chắn được dựng lên quanh khu vực trọng yếu, và những ánh mắt lo lắng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chân trời, nơi đám quái vật sắp sửa xuất hiện.
Ngọc Mai đứng trong khu vườn của mình, đôi mắt trầm tư dõi theo từng luống rau xanh tươi. Cô biết rằng khi trận chiến nổ ra, khu vườn này sẽ trở thành một nơi để cung cấp lương thực, nhưng cũng có thể trở thành chiến trường đẫm máu. Nhưng dù vậy, cô vẫn phải chuẩn bị mọi thứ, không chỉ cho cuộc chiến mà còn cho tương lai mà họ mơ ước.
**Hoàng Long** bước tới, đôi mắt anh sáng rực dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng. "Mai, cô ổn chứ?" anh hỏi, giọng nói trầm ấm của anh mang theo sự lo lắng.
MEOW
Cô gật đầu, khẽ mỉm cười. "Tôi ổn. Tôi chỉ đang lo lắng về những người dân trong thành phố. Họ đã trải qua quá nhiều khó khăn rồi, và tôi sợ rằng trận chiến này sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn."
Hoàng Long đặt tay lên vai cô, giọng nói của anh đầy sự động viên. "Chúng ta sẽ bảo vệ họ. Không chỉ bằng vũ khí, mà còn bằng tinh thần và niềm tin. Mai, cô đã làm được rất nhiều cho mọi người. Nhờ có cô, họ mới có đủ sức mạnh để tiếp tục chiến đấu."
Ngọc Mai nhìn Hoàng Long, trong lòng cô tràn đầy sự cảm kích. Anh không chỉ là người lãnh đạo mạnh mẽ, mà còn là nguồn cảm hứng cho tất cả mọi người trong nhóm. "Cảm ơn anh," cô nói khẽ. "Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể."
---
Trong khi đó, ở tiền tuyến, **Trung Kiên**, **Minh Huy**, và **Thành Nam** đang kiểm tra các công cụ chiến đấu. Họ biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không hề dễ dàng, nhưng không ai trong số họ tỏ ra sợ hãi. Trung Kiên, với đôi mắt sắc lạnh, nhìn xa về phía chân trời. "Quái vật sẽ đến từ hướng tây," anh nói, giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ chặn đứng chúng ở đây."
Minh Huy gật đầu, anh đang kiểm tra mũ giáp và vũ khí. "Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Mọi người đã được huấn luyện tốt. Nhưng quan trọng nhất là chúng ta phải đoàn kết. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta không được tách rời."
Thành Nam, người đứng đầu nhóm chiến binh, với vóc dáng cao lớn và ánh mắt kiên định, khẽ cười. "Tôi sẽ dẫn đầu trong trận chiến này. Chúng ta không chỉ phải chiến đấu với quái vật, mà còn phải bảo vệ thành phố này và những người sống ở đây. Họ đã đặt niềm tin vào chúng ta, và chúng ta không thể để họ thất vọng."
---
Trận chiến bắt đầu khi những tiếng gầm rú của lũ quái vật vang lên từ phía xa. Bụi cát cuốn lên trong không trung khi những con quái vật khổng lồ xuất hiện từ bóng tối, ánh mắt đỏ rực như lửa địa ngục. Những tiếng gầm của chúng khiến mặt đất rung chuyển, và ngay lập tức, mọi người trong thành phố bắt đầu hành động.
Hoàng Long dẫn đầu đội quân phòng thủ, ánh mắt anh tập trung cao độ khi chỉ huy các chiến binh vào vị trí. "Tất cả vào chỗ! Chúng ta sẽ không để bất kỳ con quái vật nào lọt qua phòng tuyến!" anh ra lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-7-khoi-dau-tran-chien.html.]
Ngọc Mai, từ phía sau, cũng không kém phần bận rộn. Cô cùng **Phương Nghi** và **Bảo Anh** chuẩn bị thuốc trị thương và lương thực cho những người bị thương sau trận chiến. Tuy không tham gia trực tiếp vào cuộc chiến, nhưng cô biết rằng vai trò của mình cũng không kém phần quan trọng. Cô phải đảm bảo rằng những người bị thương sẽ được cứu chữa kịp thời và có đủ sức lực để tiếp tục chiến đấu.
Cuộc chiến bắt đầu ác liệt. Lũ quái vật xông tới như một cơn bão, phá hủy mọi thứ trên đường đi của chúng. Tiếng kim loại va chạm vang lên khi những người bảo vệ cố gắng chặn đứng cuộc tấn công của chúng. Hoàng Long và Thành Nam xông vào trận chiến, thanh kiếm trên tay họ vung lên trong ánh sáng lập lòe của hoàng hôn. Lực lượng của họ tuy nhỏ nhưng đầy kỹ năng, và với sự quyết tâm, họ chống lại lũ quái vật một cách dũng cảm.
Minh Huy chỉ huy lực lượng hỗ trợ từ phía sau, sắp xếp các chiến binh phụ trợ và những người có khả năng phòng thủ. "Không được để quái vật tấn công vào khu vực trung tâm!" anh hô lớn, tiếng nói của anh vang vọng trong không gian, thúc giục mọi người giữ vững tinh thần.
Dù vậy, sức mạnh và số lượng của lũ quái vật là không thể xem nhẹ. Những con quái vật khổng lồ với móng vuốt sắc bén và cơ bắp cuồn cuộn không ngừng tấn công vào hàng phòng thủ. Một số chiến binh đã bị thương, và một số thậm chí đã ngã xuống. Ngọc Mai đứng từ xa, trái tim cô quặn đau khi nhìn thấy những người bạn của mình bị thương và đau đớn. Nhưng cô biết rằng mình không thể để cảm xúc chi phối.
"Các cậu ổn chứ?" cô hỏi khi đưa thuốc trị thương cho những người trở về từ chiến trường. Phương Nghi và Bảo Anh nhanh chóng hỗ trợ cô, băng bó và chăm sóc những người bị thương. "Chúng ta sẽ vượt qua được," Phương Nghi thì thầm, đôi tay cô nhanh chóng băng bó cho một chiến binh trẻ bị thương ở chân.
---
Trận chiến kéo dài suốt đêm. Mỗi phút trôi qua đều là sự thử thách cho sức mạnh và sự đoàn kết của tất cả mọi người. Hoàng Long và Thành Nam dẫn đầu cuộc chiến, không ngừng đối mặt với lũ quái vật. Dù họ mệt mỏi và kiệt sức, nhưng không một ai bỏ cuộc.
Khi bình minh vừa ló dạng, trận chiến dường như đã đạt đến đỉnh điểm. Những con quái vật khổng lồ cuối cùng đã bị tiêu diệt, và không còn con quái vật nào xông vào được nữa. Cả thành phố chìm trong sự im lặng kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng thở mệt mỏi của những người sống sót.
Hoàng Long, với thân hình dính đầy m.á.u và mồ hôi, đứng lặng giữa chiến trường, đôi mắt anh nhìn xa xăm về phía chân trời. "Chúng ta đã làm được," anh thì thầm, giọng anh nghẹn lại vì xúc động.
Ngọc Mai chạy tới, đôi mắt cô lấp lánh trong ánh sáng bình minh. "Chúng ta đã thắng rồi," cô nói, giọng cô đầy sự cảm kích và biết ơn. Những người bạn của cô vẫn sống sót, và họ đã bảo vệ được thành phố này.
Hoàng Long quay lại, nhìn Ngọc Mai và mỉm cười. "Mai, cô là nguồn động viên lớn nhất của chúng tôi. Nếu không có cô, chúng tôi sẽ không thể chiến đấu đến cùng."
Ngọc Mai khẽ lắc đầu, đôi mắt cô rưng rưng nước mắt. "Không, mọi người mới là những người anh hùng thực sự. Tôi chỉ làm những gì mình có thể. Chúng ta đã làm được, nhờ vào sự đoàn kết và niềm tin vào nhau."
Trận chiến này đã khẳng định rằng, dù họ có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, họ sẽ luôn đoàn kết, chiến đấu đến cùng để bảo vệ thành phố và niềm hy vọng của mình.