Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 35: **Đoàn Kết Vượt Qua Mọi Khó Khăn**
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:27:14
Lượt xem: 0
Sáng hôm sau, khi ánh nắng sớm chiếu rọi khắp thành phố, mang theo sự ấm áp và hi vọng mới, Linh Phương thức dậy với tinh thần lạc quan hơn bao giờ hết. Sau cuộc họp tối qua, mọi người đã thống nhất về các bước tiếp theo cho việc củng cố thành phố, và cô cảm thấy yên tâm khi biết rằng mọi người đều đang làm việc hết sức mình để đảm bảo an toàn cho cả cộng đồng.
Hôm nay, cô có kế hoạch gặp **Văn Bảo**, một trong những chiến binh chủ lực của thành phố, để thảo luận về việc thiết lập các khu vực an toàn quanh nông trại và khu dân cư. Văn Bảo là một chiến binh mạnh mẽ và dũng cảm, luôn đi đầu trong các cuộc chiến. Dù vẻ ngoài cứng rắn và mạnh mẽ, nhưng anh lại là một người rất chu đáo và quan tâm đến mọi người xung quanh. Anh luôn cố gắng bảo vệ thành phố và những người sống ở đây bằng tất cả khả năng của mình.
Khi Linh Phương đến khu vực huấn luyện, cô thấy Văn Bảo đang chỉ dẫn một nhóm binh sĩ trẻ cách chiến đấu với những loại quái vật mới xuất hiện sau trận chiến vừa qua. Những loại quái vật này không chỉ to lớn hơn mà còn thông minh hơn, khiến việc phòng thủ càng trở nên khó khăn.
"Chào Bảo!" Linh Phương gọi, khi cô tiến lại gần.
Văn Bảo quay lại, cười nhẹ. "Chào Phương! Đến sớm thế?"
"Ừ, chúng ta có rất nhiều việc phải làm hôm nay," Linh Phương nói, ánh mắt hướng về những binh sĩ đang chăm chú lắng nghe lời chỉ dẫn của Văn Bảo. "Mọi thứ ở đây thế nào?"
"Tạm ổn," anh trả lời, hơi cau mày. "Nhưng đám quái vật này ngày càng khó đối phó. Chúng ta cần phải nâng cao khả năng chiến đấu nếu muốn bảo vệ thành phố khỏi những đợt tấn công tiếp theo."
Linh Phương gật đầu đồng tình. "Đúng vậy. Nhưng chúng ta cũng cần đảm bảo rằng các khu vực xung quanh nông trại và khu dân cư luôn an toàn. Tôi muốn thảo luận với anh về việc thiết lập thêm các trạm gác ở những vị trí chiến lược."
---
Họ đi dọc theo bờ sông, nơi cung cấp nguồn nước chính cho thành phố và cũng là một trong những khu vực quan trọng nhất cần được bảo vệ. Trên con đường dẫn đến các trạm gác, Linh Phương không thể không cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy những dấu vết còn lại của trận chiến trước đó: các cột gỗ cháy sém, những viên đá vỡ vụn, và những vết tích trên mặt đất cho thấy nơi đây đã từng là một chiến trường ác liệt.
"Chúng ta sẽ cần thêm người để canh gác," Văn Bảo nói, giọng trầm tư. "Hiện tại số lượng binh sĩ đang khá mỏng, mà các điểm chiến lược lại trải rộng khắp nơi."
"Tôi sẽ nói chuyện với **Minh Thư**, cô ấy phụ trách việc quản lý nhân lực. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm cách phân bổ nguồn lực hợp lý hơn." Linh Phương trả lời, tay lướt qua một vết nứt sâu trên một phiến đá lớn gần đó. "Chúng ta không thể để tình trạng này tiếp diễn. Nếu không củng cố phòng thủ, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn trong tương lai."
Minh Thư là một trong những người phụ nữ tài ba nhất trong thành phố. Cô không tham gia trực tiếp vào các trận chiến, nhưng lại có khả năng quản lý xuất sắc. Từ khi đến đây, cô đã giúp tổ chức và điều hành các công việc hậu cần, đảm bảo rằng tất cả mọi người đều có đủ tài nguyên để sinh tồn và phát triển.
"Được, tôi sẽ làm theo kế hoạch của cô," Văn Bảo nói. "Nhưng chúng ta cần hành động nhanh chóng. Kẻ thù có thể tấn công bất cứ lúc nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-35-doan-ket-vuot-qua-moi-kho-khan.html.]
---
Sau cuộc trò chuyện với Văn Bảo, Linh Phương đi thẳng đến khu vực mà Minh Thư đang làm việc. Cô gái nhỏ nhắn này luôn bận rộn với những bản kế hoạch và danh sách dài các nhiệm vụ cần hoàn thành. Khi Linh Phương bước vào, Minh Thư đang chăm chú kiểm tra một tấm bản đồ lớn trải rộng trên bàn.
"Phương, cô đến rồi!" Minh Thư ngẩng lên, nở một nụ cười chào đón. "Chúng ta vừa mới nhận được một đợt cung cấp tài nguyên mới từ khu vực phía nam."
"Tốt quá. Tôi vừa nói chuyện với Văn Bảo về việc củng cố các trạm gác và bảo vệ khu vực nông trại. Chúng ta cần thêm người để canh gác và duy trì an ninh."
Minh Thư gật đầu, nhanh chóng mở sổ tay ghi chép. "Tôi sẽ điều phối thêm một số binh sĩ từ khu vực phòng thủ. Có thể sẽ phải giảm bớt lực lượng ở một số điểm ít quan trọng hơn để tập trung vào những nơi quan trọng."
MEOW
"Chúng ta cần hành động nhanh, nhưng không được bỏ sót bất kỳ khu vực nào. Mọi người cần phải luôn cảnh giác." Linh Phương nói thêm, ánh mắt đầy quyết tâm.
---
Khi cuộc họp kết thúc, Linh Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mọi việc dường như đang đi đúng hướng, và cô tin rằng nếu họ tiếp tục làm việc chăm chỉ và đoàn kết, thành phố sẽ có thể đứng vững trước bất kỳ thách thức nào. Nhưng trong lòng cô vẫn còn đó một nỗi lo không thể xua tan – kẻ thù ngày càng mạnh mẽ và tinh vi hơn. Liệu sự đoàn kết và kiên cường của họ có đủ để đánh bại tất cả?
---
Trở về ngôi nhà nhỏ của mình ở rìa thành phố, Linh Phương nhìn ra cánh đồng lúa bát ngát. Ánh nắng chiều vàng óng phủ lên mọi thứ, mang đến cảm giác bình yên khó tả. Những ngày bình yên thế này, tuy hiếm hoi, nhưng lại là những khoảnh khắc quý giá nhất đối với cô. Đây là lúc cô có thể dừng lại, hít thở thật sâu, và nhớ lại lý do tại sao cô và mọi người đã chiến đấu đến tận cùng.
"Chúng ta phải bảo vệ nơi này," cô thầm nhủ với chính mình.
Những đợt gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cây cối và đất đai. Đôi mắt Linh Phương sáng lên khi cô nhìn thấy những người dân đang vui vẻ làm việc trên cánh đồng, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt họ. Thành phố này, với tất cả những niềm vui và nỗi buồn, đã trở thành mái ấm của cô.
Cô biết rằng, dù khó khăn có lớn đến đâu, chỉ cần còn một tia hi vọng, họ sẽ không bao giờ từ bỏ. Và cô, cũng như tất cả mọi người ở đây, sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ những gì mình yêu thương.
Khi ánh mặt trời dần lặn xuống chân trời, Linh Phương mỉm cười, cảm thấy bình yên trong lòng.