Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 34: **Bình Yên Trong Cơn Bão**
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:26:56
Lượt xem: 0
Sau trận chiến, không khí trong thành phố dường như nặng nề hơn. Tuy chiến thắng mang đến chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự mệt mỏi và căng thẳng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người. Linh Phương đi dọc theo con đường lát đá dẫn vào khu vực nông trại, nơi cô cùng đội ngũ của mình chăm sóc cây cối và vật nuôi. Mùi thơm của đất và cây lá quyện trong gió sớm, mang lại chút bình yên trong tâm hồn cô.
Thành phố dần hồi phục sau trận chiến ác liệt. Người dân bắt đầu quay lại với những công việc quen thuộc như trồng trọt, xây dựng, và sửa chữa những phần bị hư hại. Tuy nhiên, vẫn có những ánh mắt lo âu nhìn về phía chân trời xa, nơi kẻ thù đã rút lui. Không ai biết chắc khi nào họ sẽ trở lại, nhưng mọi người đều cảm thấy rằng nguy cơ vẫn lởn vởn trên đầu.
---
Buổi sáng hôm đó, Linh Phương và **Hải Dương**, một trong những người bạn thân nhất của cô, quyết định kiểm tra lại các ruộng lúa và vườn rau để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn định. Hải Dương là một người hỗ trợ tài ba với khả năng hồi phục vết thương và tinh chỉnh năng lượng. Ngoài ra, anh cũng rất yêu thích công việc trồng trọt và thường xuyên giúp Linh Phương chăm sóc vườn cây.
“Kể từ khi trận chiến xảy ra, mọi người gần như không còn tâm trí để chăm sóc các cánh đồng,” Hải Dương nói, vừa cẩn thận tưới nước cho những cây rau đang héo úa vì thiếu sự chăm sóc.
Linh Phương gật đầu, mắt dõi theo những hàng lúa non xanh mướt dưới ánh nắng. "Chúng ta cần khôi phục lại cuộc sống bình thường càng sớm càng tốt. Những cánh đồng này không chỉ là nguồn sống, mà còn là hy vọng của tất cả mọi người."
MEOW
Cô nhẹ nhàng bước qua những luống rau, đôi tay lướt qua những bông lúa mảnh mai, như đang tìm kiếm sự bình yên từ thiên nhiên. Trong khoảnh khắc này, cô nhớ lại quá khứ của mình, khi cuộc sống còn bình dị và yên ả. Trước khi tất cả mọi người bị cuốn vào trò chơi này, trước khi sự sống còn trở thành một cuộc chiến không hồi kết.
“Chúng ta phải bảo vệ nơi này,” Linh Phương thầm nghĩ. Cô cảm nhận được trách nhiệm ngày càng lớn dần trong lòng mình.
---
Buổi chiều hôm đó, Linh Phương cùng **Phương Nam**, một người đồng đội khác, thảo luận về những kế hoạch dài hạn để củng cố nguồn thực phẩm và nước sạch cho thành phố. Phương Nam là người phụ trách các hoạt động phát triển kinh tế và cũng là một trong những chiến binh phòng thủ mạnh mẽ. Tuy nhiên, bên ngoài lớp vỏ chiến binh cứng rắn, anh lại có một tầm nhìn xa về sự phát triển bền vững.
“Tôi nghĩ chúng ta nên mở rộng thêm diện tích nông trại và xây dựng hệ thống thủy lợi tự động,” Phương Nam đề nghị, vẽ phác thảo trên tấm bản đồ trước mặt họ.
Linh Phương lắng nghe một cách chăm chú. Cô biết rằng nếu không có nguồn thực phẩm ổn định, cuộc sống trong thành phố sẽ bị đe dọa, đặc biệt là khi kẻ thù có thể tấn công bất cứ lúc nào. Họ cần chuẩn bị tốt hơn, không chỉ cho cuộc sống hiện tại mà còn cho tương lai.
“Nhưng điều quan trọng là phải đảm bảo an toàn cho khu vực nông trại,” cô nói thêm. “Nếu chúng ta mở rộng diện tích, sẽ có thêm nhiều điểm yếu cần bảo vệ.”
Phương Nam gật đầu đồng tình. “Đúng vậy. Tôi sẽ điều phối thêm người để giám sát các khu vực xung quanh. Chúng ta cũng cần cải thiện các trạm gác, và có thể nghĩ đến việc tạo ra một hàng rào bảo vệ kiên cố hơn.”
Cuộc trò chuyện giữa họ kéo dài trong vài giờ, với nhiều ý tưởng được đưa ra. Mặc dù những thử thách phía trước rất lớn, nhưng với sự quyết tâm và đoàn kết, họ tin rằng thành phố có thể đứng vững trong bất kỳ cơn bão nào.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-34-binh-yen-trong-con-bao.html.]
Vài ngày sau, không khí trong thành phố đã trở nên nhẹ nhõm hơn. Những người sống sót sau trận chiến đã dần phục hồi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Các hoạt động hàng ngày bắt đầu quay trở lại guồng quay quen thuộc. Linh Phương và các đồng đội vẫn tiếp tục công việc của mình, không ngừng nghỉ.
Một buổi chiều nọ, khi Linh Phương đang ngồi bên một hồ nước nhỏ, ngắm nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ, cô cảm nhận được sự bình yên hiếm hoi. Bên cạnh cô, Hải Dương ngồi xuống, đưa cho cô một cốc nước.
“Em nghĩ gì vậy, Linh Phương?” Hải Dương hỏi, giọng anh nhẹ nhàng.
Cô nhìn anh, mỉm cười. “Em nghĩ về tương lai. Chúng ta đã trải qua rất nhiều thứ, nhưng em tin rằng vẫn còn nhiều điều đẹp đẽ đang chờ đợi chúng ta phía trước.”
“Anh cũng nghĩ vậy,” Hải Dương đáp lại. “Chỉ cần chúng ta còn tin tưởng và đoàn kết, không có gì có thể đánh bại được chúng ta.”
Linh Phương cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời đó. Cô biết rằng cuộc hành trình này vẫn còn rất dài, và những thử thách lớn hơn đang chờ đợi họ. Nhưng với sự kiên cường và lòng nhân hậu, cô tin rằng họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ thành phố và những người thân yêu.
---
Vào buổi tối, khi mọi người đã chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày dài, Linh Phương và đội của cô lại có một buổi họp ngắn tại khu vực chỉ huy. Họ thảo luận về những kế hoạch phát triển tiếp theo, từ việc củng cố phòng thủ đến mở rộng nông trại và cung cấp thực phẩm cho cư dân.
“Chúng ta không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải chiến đấu với thiên nhiên và những thử thách trong việc sinh tồn,” **Trần Vinh**, người phụ trách về các tài nguyên chiến lược, nhận xét. “Mọi người cần phải ý thức được rằng việc giữ vững nguồn cung cấp lương thực và tài nguyên là vô cùng quan trọng.”
Linh Phương gật đầu, nhìn quanh bàn họp. Mỗi người ở đây đều có vai trò riêng, và không ai là không quan trọng. Chính nhờ sự đa dạng về kỹ năng và khả năng của họ mà thành phố này đã có thể tồn tại đến bây giờ.
“Kể từ khi chúng ta đến đây, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều,” cô nói. “Nhưng em tin rằng chúng ta đã đi đúng hướng. Bằng cách đoàn kết và chăm chỉ, chúng ta sẽ tiếp tục xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Mọi người trong phòng đều đồng tình với cô. Trận chiến đã qua, nhưng còn nhiều thử thách đang chờ đợi phía trước. Nhưng trong trái tim của tất cả, họ biết rằng chỉ cần họ còn sát cánh bên nhau, không có gì là không thể.
---
Sau cuộc họp, Linh Phương bước ra ngoài và ngắm nhìn bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh như đang thắp sáng hi vọng cho họ. Cô cảm thấy mình may mắn khi có được những người đồng đội như thế này – những người luôn sẵn lòng bảo vệ và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
“Ngày mai sẽ là một ngày mới,” cô thầm nhủ, và với niềm tin đó, cô bước tiếp, sẵn sàng đối mặt với những gì tương lai mang lại.