Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 30: Cuộc Thám Hiểm Mới
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:25:22
Lượt xem: 0
Sáng hôm sau, mặt trời lấp ló phía chân trời, nhưng không khí vẫn u ám bởi những vết thương của thành phố chưa lành. Thành phố đang chìm trong sự hồi phục sau trận chiến khốc liệt. Tuy nhiên, thời gian không cho phép họ nghỉ ngơi quá lâu, vì nguy cơ từ những quái vật ngoài kia vẫn hiện hữu. Cần phải tiến hành một cuộc thám hiểm để thu thập tài nguyên, và việc này không thể trì hoãn.
Tại khu vực tập trung, một nhóm chiến binh và hỗ trợ viên đang tụ họp. **Khải Duy** đã tập hợp những người giỏi nhất trong thành phố cho cuộc hành trình này. Mục tiêu của họ là một khu vực cách thành phố vài dặm, nơi được cho là giàu tài nguyên, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm.
**Linh Phương** đứng cùng nhóm, tuy cô không phải là chiến binh, nhưng cô vẫn muốn tham gia để hỗ trợ những người khác. Cô đã chuẩn bị những vật dụng cần thiết như thuốc, lương thực và các loại thực phẩm chế biến sẵn, đảm bảo rằng đội thám hiểm sẽ có đủ sức khỏe cho cuộc hành trình.
Khải Duy đứng giữa đám đông, giọng nói trầm và cương nghị: “Chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách trong chuyến đi này. Không chỉ là quái vật, mà còn có thể là những nhóm kẻ thù khác. Tuy nhiên, tài nguyên ở đó rất quan trọng để chúng ta có thể xây dựng lại thành phố và củng cố hàng phòng thủ. Tôi không yêu cầu sự dũng cảm không suy nghĩ, tôi yêu cầu sự thận trọng và đoàn kết.”
Cả đội lắng nghe chăm chú. **Bảo Khang**, người sẽ là chỉ huy hỗ trợ từ phía sau, gật đầu đồng ý với Khải Duy. Anh hiểu rõ tầm quan trọng của việc đoàn kết trong cuộc thám hiểm này. “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mọi người cần nhớ, an toàn là ưu tiên hàng đầu. Nếu gặp bất kỳ điều gì bất thường, hãy báo ngay cho tôi và Khải Duy.”
---
Đoàn thám hiểm bắt đầu khởi hành ngay sau khi mặt trời lên cao. Khải Duy dẫn đầu, theo sau là những chiến binh dũng cảm như **Minh Vũ**, **Trần Hưng**, và **Ngọc Mai**. Linh Phương cùng một số người hỗ trợ khác đi cuối hàng, đảm bảo rằng cả đoàn sẽ có đầy đủ lương thực và nước uống.
Cuộc hành trình không dễ dàng như họ tưởng. Địa hình hiểm trở, với những dãy núi đá và các cánh rừng rậm rạp bao phủ khắp nơi. Tuy vậy, mỗi người đều duy trì sự tập trung và cảnh giác cao độ, không ai nói nhiều nhưng ánh mắt họ đều lộ rõ sự quyết tâm.
Khi mặt trời gần đến đỉnh đầu, đoàn thám hiểm tiến đến một khu vực cánh đồng hoang vu, cây cối bị phá hủy và đất đai cằn cỗi. “Chúng ta sắp đến khu vực có tài nguyên,” Khải Duy nói, mắt nhìn xa xăm về phía trước. “Nhưng tôi có cảm giác không ổn...”
Minh Vũ đi sát cạnh anh, tay nắm chặt thanh kiếm. “Có lẽ đây là bẫy. Chúng có thể đã chờ chúng ta đến.”
Khải Duy gật đầu. “Chuẩn bị sẵn sàng. Dù chúng ta có gặp gì ở phía trước, hãy nhớ giữ vững đội hình.”
---
Khi họ tiến xa hơn vào khu vực đó, không khí trở nên ngột ngạt, và cảm giác lo lắng bắt đầu lan tỏa trong đoàn. Linh Phương cảm thấy tim mình đập mạnh, cô lo lắng cho những gì đang chờ đợi họ phía trước. Dù không phải là chiến binh, cô vẫn không thể ngăn cản sự sợ hãi lan tỏa trong lòng.
Đột ngột, từ phía trước, một tiếng rít kinh hoàng vang lên. Đoàn thám hiểm giật mình, vũ khí đã sẵn sàng trong tay các chiến binh. Từ trong bóng tối của khu rừng, những sinh vật khổng lồ dần xuất hiện. Chúng có hình dáng giống như những con thú hoang, nhưng cơ thể chúng được bao phủ bởi một lớp vảy cứng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đoàn người.
Khải Duy ra lệnh ngay lập tức: “Phòng thủ! Tất cả vào vị trí!”
Minh Vũ nhanh chóng lao lên phía trước, thanh kiếm trong tay tỏa sáng trong ánh nắng mặt trời. Anh c.h.é.m xuống một trong những con quái vật đầu tiên, nhưng lớp vảy cứng của nó gần như không bị tổn hại. “Chết tiệt! Chúng mạnh hơn ta tưởng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-30-cuoc-tham-hiem-moi.html.]
Trần Hưng cùng với một số chiến binh khác tiến tới hỗ trợ, cố gắng tạo một tuyến phòng thủ vững chắc. Tuy nhiên, những con quái vật này quá mạnh và nhanh, chúng xông vào như những cơn bão, khiến đoàn thám hiểm phải chia tách ra thành nhiều nhóm nhỏ.
Linh Phương, dù không tham chiến, vẫn giữ bình tĩnh. Cô chạy đến bên cạnh Ngọc Mai, người đang lo việc hỗ trợ từ phía sau. “Chúng ta cần thêm sự hỗ trợ! Cô có thuốc tăng cường sức mạnh không?”
Ngọc Mai gật đầu, tay cô nhanh chóng lục lọi trong chiếc túi của mình và đưa cho Linh Phương một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ. “Đây, nhưng chỉ dùng trong tình huống nguy cấp. Nó có thể làm người sử dụng mất kiểm soát sức mạnh.”
Linh Phương nắm chặt lọ thuốc trong tay, rồi chạy nhanh đến chỗ **Hoàng Bảo**, người đang bị dồn vào thế bí khi đối đầu với một con quái vật. “Bảo, uống cái này đi!”
Hoàng Bảo nhìn Linh Phương, ánh mắt do dự, nhưng rồi nhanh chóng uống cạn lọ thuốc. Chỉ trong chốc lát, cơ thể cậu bừng sáng, sức mạnh tăng lên rõ rệt. Hoàng Bảo lao tới, thanh kiếm trong tay trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, c.h.é.m đứt đôi con quái vật trước mặt trong nháy mắt.
MEOW
Cảnh tượng khiến cả đoàn thám hiểm cảm thấy hy vọng trở lại. Khải Duy ra lệnh tập trung tấn công, và từng con quái vật dần dần bị hạ gục. Tuy nhiên, đoàn thám hiểm vẫn không thể chủ quan, vì con quái vật lớn nhất vẫn chưa xuất hiện.
---
Khi những con quái vật nhỏ đã bị tiêu diệt gần hết, bỗng từ xa vang lên một tiếng gầm khủng khiếp. Một con quái vật khổng lồ, to gấp ba lần những con trước đó, bước ra từ khu rừng. Mỗi bước đi của nó làm mặt đất rung chuyển, và ánh mắt nó đầy sự hung ác và hủy diệt.
Khải Duy hét lớn: “Tất cả tập trung vào nó! Đây là trùm cuối!”
Minh Vũ, Hoàng Bảo, Trần Hưng, và cả đoàn chiến binh đều xông lên tấn công. Tuy nhiên, con quái vật này mạnh hơn họ tưởng rất nhiều. Nó có khả năng tái tạo vết thương nhanh chóng, và mỗi đòn tấn công của nó đều có sức mạnh khủng khiếp.
Linh Phương đứng từ xa quan sát, lòng cô thắt lại. Cô không thể chỉ đứng nhìn. Cô nghĩ về những ngày bình yên ở thành phố, về những người cô đã chăm sóc và bảo vệ. Cô biết rằng, nếu họ không đánh bại con quái vật này, tất cả sẽ kết thúc.
Cô quay lại nhìn Ngọc Mai. “Có cách nào giúp chúng ta tiêu diệt nó không?”
Ngọc Mai suy nghĩ một lúc, rồi lấy ra một chiếc lọ nhỏ. “Đây là thuốc giải độc. Nó có thể làm yếu sinh vật, nhưng chúng ta cần phải tìm cách tiêm nó vào cơ thể của con quái vật.”
Linh Phương quyết định ngay lập tức. “Tôi sẽ làm việc đó.”
---
Cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết. Liệu Linh Phương có thể thực hiện được kế hoạch của mình? Trận chiến này không chỉ là cuộc chiến sinh tồn mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết và lòng quyết tâm của con người.