Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 3: Cơn Ác Mộng Kéo Dài

Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:33:48
Lượt xem: 18

Sau trận chiến đầu tiên, không khí trong trại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mặc dù họ đã thành công trong việc đẩy lùi lũ quái vật, nhưng sự mệt mỏi lẫn lo sợ len lỏi vào từng người. Ngọc Lan ngồi bên bếp lửa, tay cầm bát súp nóng hổi nhưng đầu óc cô lại lạc trong những suy nghĩ về tương lai.

 

Bầu trời đêm vẫn tĩnh lặng, nhưng sâu trong lòng, Ngọc Lan biết rằng sự yên bình này chỉ là tạm thời. Đó là sự yên tĩnh trước cơn bão lớn hơn.

MEOW

 

---

 

Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy sớm, không còn cảm giác buồn ngủ như mọi ngày. Cô biết mình cần làm gì và bắt đầu chuẩn bị cho những khó khăn tiếp theo. Cô đến khu vườn mà mình đã trồng, cẩn thận chăm sóc từng cây xanh, từng luống rau. Đây không chỉ là nguồn thực phẩm, mà còn là niềm hy vọng của cô và cả nhóm. Cô hiểu rằng chỉ có sự bền bỉ và kiên trì mới có thể giúp họ tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.

 

**Hải Đăng** xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ vai cô. “Ngọc Lan, mình nghĩ cậu cần nghỉ ngơi một chút. Đừng quá lo lắng, tất cả chúng ta sẽ vượt qua được mà.”

 

Ngọc Lan quay lại, mỉm cười. “Mình biết. Nhưng mình không thể ngồi yên. Mỗi người đều có vai trò của mình, và mình phải làm tốt vai trò của mình.”

 

Hải Đăng nhìn cô một lúc rồi gật đầu. “Cậu thật mạnh mẽ, Ngọc Lan. Mình thật sự ngưỡng mộ cậu.”

 

Ngọc Lan chỉ khẽ cười, rồi quay lại với công việc của mình. Những lời khen của Hải Đăng khiến cô cảm thấy ấm lòng, nhưng cô hiểu rằng không có chỗ cho sự tự mãn trong lúc này.

 

---

 

Buổi trưa, khi mọi người đang tụ tập để ăn uống và nghỉ ngơi, một tin tức bất ngờ từ Minh Khang khiến cả trại chao đảo.

 

“Có một đợt quái vật lớn đang tiến về phía này, nhiều hơn gấp ba lần so với lần trước,” Minh Khang nói với giọng căng thẳng.

 

Cả nhóm im lặng, những ánh mắt lo lắng đổ dồn về phía anh. Ngọc Lan cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

 

Hoàng Phong, người lãnh đạo nhóm chiến binh, đứng lên. “Chúng ta cần chuẩn bị ngay lập tức. Minh Khang, cậu dẫn nhóm trinh sát đi tuần tra và báo cáo tình hình. Minh Anh, hãy chuẩn bị phép thuật phòng thủ. Ngọc Lan, cậu tiếp tục chuẩn bị lương thực và nước uống. Chúng ta không thể mất bình tĩnh lúc này.”

 

Mọi người nhanh chóng chia nhau ra thực hiện nhiệm vụ. Ngọc Lan và Minh Anh cùng nhóm hỗ trợ chạy đến khu bếp, chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho một cuộc chiến dài hơi. Dù không nói ra, nhưng ai cũng hiểu rằng lần này sẽ không dễ dàng.

 

---

 

Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời chuyển màu tím sẫm, như báo hiệu điềm chẳng lành. Cả khu trại chìm trong bầu không khí căng thẳng. Ngọc Lan đứng bên lửa trại, nhìn những chiến binh đang chuẩn bị vũ khí và áo giáp. Mặc dù họ đều là những người bình thường trước khi bị đưa vào trò chơi này, nhưng giờ đây, họ đã trở thành những chiến binh thực thụ, chiến đấu vì sinh tồn.

 

Tiếng gầm rú vang vọng từ xa, kéo Ngọc Lan ra khỏi dòng suy nghĩ. Quái vật đã đến.

 

---

 

Lần này, số lượng quái vật đông hơn rất nhiều so với trận chiến trước. Chúng xuất hiện từ khắp các hướng, bao vây toàn bộ khu trại. Hoàng Phong dẫn đầu nhóm chiến binh lao vào trận chiến với sự quyết tâm và can đảm. Minh Khang và Minh Anh phối hợp nhuần nhuyễn, sử dụng cả vũ khí vật lý và phép thuật để chống lại lũ quái vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-3-con-ac-mong-keo-dai.html.]

 

Nhưng tình hình càng lúc càng trở nên nguy hiểm hơn. Quái vật liên tục xuất hiện từ bóng tối, tấn công không ngừng nghỉ. **Lâm Khánh**, một trong những chiến binh mạnh mẽ của nhóm, đã bị thương nặng khi cố gắng bảo vệ cổng trại. Ngọc Lan nhìn thấy m.á.u chảy từ vết thương của anh, lòng cô thắt lại.

 

Cô biết mình không thể đứng yên. Cô vội vàng chạy đến bên Lâm Khánh, đưa cho anh một bát nước để anh hồi sức. “Cầm lấy, anh cần giữ sức để tiếp tục chiến đấu.”

 

Lâm Khánh nhìn cô với ánh mắt biết ơn, rồi tiếp tục đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với lũ quái vật. Cảnh tượng ấy khiến Ngọc Lan cảm nhận sâu sắc hơn về tinh thần đoàn kết và hy sinh của những người trong nhóm.

 

---

 

Nhưng đợt quái vật lần này quá mạnh. Hoàng Phong và nhóm chiến binh bắt đầu mất sức. Minh Anh dù đã sử dụng hết phép thuật của mình, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được lũ quái vật tràn vào trại.

 

Ngọc Lan biết rằng họ cần một kế hoạch khác. Cô chạy đến bên Minh Anh và Hoàng Phong, giọng lo lắng nhưng vẫn giữ sự quyết tâm. “Chúng ta cần rút lui. Không thể tiếp tục thế này được, nếu không chúng ta sẽ bị hủy diệt.”

 

Hoàng Phong nhìn cô, đôi mắt đượm buồn nhưng hiểu rõ tình hình. “Cậu nói đúng. Nhưng nếu rút lui bây giờ, chúng ta sẽ mất hết mọi thứ.”

 

“Chúng ta có thể xây dựng lại,” Ngọc Lan nói. “Nhưng nếu chúng ta chết, sẽ chẳng còn gì để xây dựng nữa.”

 

Minh Anh gật đầu. “Chúng ta sẽ tìm cách khác. Hiện giờ quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng.”

 

Sau một thoáng suy nghĩ, Hoàng Phong ra lệnh cho mọi người rút lui. Mặc dù họ đã chiến đấu hết mình, nhưng không thể giữ vững vị trí trước sức mạnh áp đảo của lũ quái vật.

 

---

 

Cuộc rút lui diễn ra trong sự hỗn loạn. Ngọc Lan cùng nhóm hỗ trợ cố gắng giúp đỡ những người bị thương, trong khi nhóm chiến binh cố gắng cầm chân lũ quái vật để mọi người có thời gian chạy thoát.

 

Cả nhóm chạy vào rừng, bỏ lại phía sau khu trại đã bị lũ quái vật phá hủy. Ngọc Lan nhìn lại nơi mà họ đã sống và làm việc suốt thời gian qua, cảm giác tiếc nuối và đau lòng dâng trào trong cô. Nhưng cô biết rằng họ đã làm điều đúng đắn. Mọi thứ có thể xây dựng lại, nhưng mạng sống thì không thể.

 

Khi trời sáng, họ đã tìm được một nơi an toàn tạm thời để dừng chân. Mặc dù bị mất mát nặng nề, nhưng cả nhóm vẫn còn sống. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng cô cũng biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho những thử thách còn khó khăn hơn phía trước.

 

---

 

Sáng hôm sau, mọi người tập trung lại để bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Hoàng Phong đứng trước nhóm, giọng nói mạnh mẽ nhưng không che giấu được sự mệt mỏi. “Chúng ta đã mất trại, nhưng chúng ta vẫn còn nhau. Đây không phải là kết thúc. Chúng ta sẽ xây dựng lại, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.”

 

Ngọc Lan nhìn mọi người xung quanh, cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt họ. Dù trận chiến vừa qua đã gây ra nhiều tổn thất, nhưng tinh thần đoàn kết của họ vẫn không bị phá vỡ. Cô biết rằng, chỉ cần mọi người còn đồng lòng, họ sẽ vượt qua được mọi thử thách phía trước.

 

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, nhìn về phía chân trời. Một tương lai khó khăn đang chờ đợi họ, nhưng Ngọc Lan tin rằng bằng sự kiên cường và đoàn kết, họ sẽ vượt qua tất cả.

 

Loading...