Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 27: Bình Yên Trước Cơn Bão
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:24:31
Lượt xem: 0
Những ngày trước khi trận chiến chính thức bắt đầu, không khí trong thành phố vẫn giữ được vẻ bình yên đáng quý. Dù mọi người đều hiểu rằng những nguy hiểm đang cận kề, nhưng họ vẫn cố gắng tận dụng thời gian còn lại để sống một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Khắp nơi, từ quảng trường trung tâm cho đến những con hẻm nhỏ, người dân đều tất bật chuẩn bị cả về thể lực lẫn tinh thần.
---
**Linh Phương** sau khi hoàn thành việc chăm sóc khu vườn, tiếp tục dành thời gian cho những công việc quen thuộc. Cô quyết định sẽ chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt cho tất cả mọi người trong nhóm chiến đấu trước khi họ bước vào cuộc đối đầu. Đây không chỉ là một bữa ăn thông thường, mà là một cách để cô động viên tinh thần họ.
Tại khu nhà bếp rộng lớn, **Ngọc Mai** đã ở đó từ sớm để phụ giúp Linh Phương. Hai người cẩn thận sắp xếp từng nguyên liệu, từ những bó rau xanh mướt cho đến các loại gia vị thơm lừng. Những nồi canh nóng hổi, bánh mì nướng giòn rụm và món thịt hầm đậm đà đã được chuẩn bị chu đáo.
MEOW
“Cậu thực sự nghĩ rằng chỉ cần một bữa ăn ngon là chúng ta có thể khiến mọi người cảm thấy tốt hơn sao?” Ngọc Mai trêu chọc, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy bạn mình vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh giữa hoàn cảnh này.
Linh Phương cười nhẹ, đôi tay vẫn thoăn thoắt thái từng nhát rau một cách khéo léo. “Ăn uống là một phần của sự sống, Mai à. Khi bụng no, tinh thần sẽ vững vàng hơn. Và nếu chúng ta có thể giúp họ cảm thấy thoải mái hơn trước cuộc chiến, thì đó là điều đáng làm.”
Ngọc Mai nhìn Phương một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn. Dù không nói ra, nhưng cô cảm nhận được sự vững chãi và kiên định từ Linh Phương, điều mà ít ai có thể thấy được. Trong mắt mọi người, Linh Phương có thể chỉ là một cô gái hiền lành và ít nói, nhưng bên trong cô lại chứa đựng một sức mạnh tinh thần phi thường. Chính sự nhân hậu và kiên định đó đã khiến cho những người xung quanh cảm thấy yên tâm, ngay cả trong những khoảnh khắc căng thẳng nhất.
---
Trong khi đó, tại khu vực tập luyện, **Minh Vũ** và **Khải Duy** tiếp tục chỉ đạo buổi huấn luyện cuối cùng cho các chiến binh. Đây là thời điểm quan trọng để kiểm tra sự phối hợp của từng người, cũng như đảm bảo rằng tất cả đều đã sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
**Bảo Khang**, người phụ trách phòng thủ, liên tục đưa ra các chỉ thị về việc gia cố các bức tường thành và kiểm tra lại hệ thống vũ khí phòng thủ. Tất cả đều hoạt động một cách khẩn trương, nhưng không ai cảm thấy áp lực quá lớn. Bởi lẽ, họ biết rằng chỉ có sự bình tĩnh và sẵn sàng mới giúp họ vượt qua cơn bão đang đến gần.
Khải Duy, với thân hình cao lớn và cơ bắp rắn chắc, đứng quan sát mọi người luyện tập. Anh cẩn thận theo dõi từng chuyển động của các chiến binh để chắc chắn rằng họ đã đạt đến mức độ sẵn sàng cao nhất.
“Đừng quên, mọi trận chiến đều không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh,” anh nhắc nhở, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Chúng ta cần phải nhanh nhẹn và phối hợp nhịp nhàng với nhau. Nếu không, dù có mạnh đến đâu cũng sẽ bị kẻ thù lợi dụng sơ hở.”
Minh Vũ đứng bên cạnh, gật đầu tán thành. “Đúng vậy. Chúng ta đã từng chiến thắng nhiều trận chiến nhờ sự đoàn kết và kỷ luật. Lần này cũng vậy, tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua nếu giữ vững tinh thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-27-binh-yen-truoc-con-bao.html.]
---
Buổi tối hôm đó, khi ánh nắng cuối ngày dần tắt hẳn, bữa ăn do Linh Phương chuẩn bị cũng đã hoàn thành. Mọi người tụ tập lại tại quảng trường trung tâm, nơi những chiếc bàn dài đã được sắp xếp ngay ngắn. Không khí trở nên ấm cúng và gần gũi hơn bao giờ hết, dù ngoài kia, nguy hiểm đang rình rập từng giờ từng phút.
Bữa ăn không chỉ là cách để cung cấp năng lượng cho những chiến binh, mà còn là một khoảnh khắc để họ cảm nhận sự đoàn kết, tình yêu thương và niềm tin vào nhau. Trong những câu chuyện đùa vui vẻ giữa các đồng đội, Linh Phương ngồi lặng lẽ, quan sát và cảm nhận được sự kết nối giữa mọi người. Đó là điều mà cô luôn muốn bảo vệ, và cũng là lý do khiến cô sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn phía trước.
**Bảo Khang** nâng ly nước, đứng dậy và hướng về mọi người. “Chúng ta đã từng đối mặt với nhiều thử thách, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một đội ngũ nào kiên cường và đoàn kết như thế này. Không ai trong chúng ta biết trận chiến sắp tới sẽ khó khăn thế nào, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ chiến thắng nếu vẫn giữ vững niềm tin vào nhau.”
Những lời nói đó vang lên trong bầu không khí ấm áp của buổi tối, như một lời cam kết giữa tất cả mọi người. Mỗi người đều hiểu rằng, cuộc chiến lần này không chỉ là về sự sống còn, mà còn là về tình người, về việc bảo vệ những giá trị mà họ trân trọng.
---
Đêm đó, Linh Phương trở về căn phòng nhỏ của mình. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra xa về phía những dãy núi mờ ảo dưới ánh trăng nhợt nhạt. Trong lòng cô, những cảm xúc lẫn lộn giữa sự bình yên và lo lắng đan xen, nhưng trên hết là niềm tin vào những người đồng đội của mình. Họ không chỉ là những chiến binh, mà là những người bạn, những người đã cùng cô trải qua bao khó khăn và thách thức.
Trận chiến sắp tới sẽ rất khốc liệt, nhưng Linh Phương biết rằng, với sự đoàn kết và lòng dũng cảm, họ sẽ vượt qua tất cả. Và cô cũng đã sẵn sàng để chiến đấu, không phải bằng sức mạnh của vũ khí, mà bằng sức mạnh của tình yêu thương và lòng kiên cường.
---
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, mọi người đã sẵn sàng cho trận chiến. Tiếng chuông báo động vang lên, và tất cả đều nhanh chóng tập hợp tại cổng thành.
Những bóng dáng của kẻ thù từ xa dần hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm. Đây sẽ là trận chiến lớn nhất mà họ từng đối mặt, và tất cả đều biết rằng, không có đường lui. Nhưng trong lòng mỗi người, từ Linh Phương, Minh Vũ, Khải Duy, đến Bảo Khang, đều rực cháy niềm tin vào một tương lai tươi sáng phía trước.
Bước vào trận chiến, tất cả đều quyết tâm bảo vệ thành phố, bảo vệ sự sống và những giá trị mà họ trân trọng. Trận chiến này không chỉ là về sự sinh tồn, mà còn là về niềm tin, tình yêu thương, và lòng kiên cường của con người.