Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 21: Cơn Bão Tới Gần
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:32:08
Lượt xem: 0
Đêm dần buông xuống, thành phố chìm vào yên tĩnh, nhưng trong không khí vẫn thoảng mùi căng thẳng chưa tan. Mọi người đều biết rằng trận chiến tiếp theo không còn xa. Bóng tối lặng lẽ bao phủ, nhưng đâu đó phía chân trời, những đám mây đen đang tụ lại, báo hiệu một cơn bão đang tới gần. Không chỉ là bão của tự nhiên, mà còn là cơn bão của những kẻ thù, của những con quái vật sẵn sàng tràn vào thành phố bất cứ lúc nào.
**Linh Phương** trở về căn nhà nhỏ của mình, đôi chân như muốn ngã quỵ sau một ngày dài chăm sóc người bị thương và chuẩn bị lương thực cho toàn thành phố. Cô ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đen thẫm. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên mái nhà, khiến không gian như càng thêm lạnh lẽo. Nhưng trong lòng cô, ngọn lửa quyết tâm vẫn bùng cháy.
Cô nhớ về những ngày đầu tiên khi tất cả mọi người bị cuốn vào trò chơi này. Khi ấy, tất cả đều hoang mang, không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước. Nhưng bây giờ, sau nhiều tháng dài chiến đấu, mỗi người trong thành phố đã trở thành một chiến binh thực thụ, dù không phải tất cả đều cầm kiếm hay pháp trượng.
---
Trong một góc thành phố, tại phòng chiến lược của nhóm chủ lực, **Minh Vũ** và **Khải Duy** vẫn miệt mài bên tấm bản đồ phòng thủ. Những tấm bản đồ này đã giúp họ tránh khỏi vô số cuộc tấn công bất ngờ từ quân địch. Lần này, họ dự đoán kẻ thù sẽ tấn công từ phía đông bắc, nơi mà các bức tường bảo vệ vẫn chưa được gia cố hoàn toàn sau trận chiến vừa qua.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa," Khải Duy thở dài, nhìn Minh Vũ. "Quân địch đang tiến gần, và chúng ta cần tìm cách củng cố phòng tuyến trước khi chúng kịp tràn vào."
Minh Vũ im lặng một lúc, mắt vẫn chăm chú vào bản đồ. "Chúng ta có thể gia cố tạm thời bằng những hàng rào gỗ, kết hợp với ma trận phòng thủ mà **Thành Nam** đã tạo ra. Nó có thể giúp chúng ta cầm cự đủ lâu cho đến khi tăng viện từ các đội khác tới."
Khải Duy gật đầu. "Tốt. Vậy tôi sẽ đi chỉ huy đội thợ gỗ chuẩn bị ngay. Còn anh, lo phần ma pháp của Thành Nam đi, nếu không có nó, chúng ta không thể giữ vững được lâu."
---
Ở khu vực vườn trồng, **Ngọc Mai** và Linh Phương đang kiểm tra các loại cây trồng. Nguồn thực phẩm của họ dù đang dồi dào, nhưng với số lượng người ngày càng nhiều, sự cân nhắc cẩn thận là điều cần thiết. Không ai muốn lương thực trở thành yếu tố làm suy yếu họ khi kẻ thù tấn công.
"Chúng ta cần phải mở rộng thêm đất trồng," Ngọc Mai nói với Linh Phương khi cô kiểm tra những giàn rau xanh mướt. "Thành phố đang tiếp nhận thêm những người mới, và nếu không làm vậy, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ cạn kiệt lương thực."
Linh Phương gật đầu. "Mai hãy liên hệ với nhóm thợ mộc, xem họ có thể giúp chúng ta mở rộng thêm khu đất nào nữa không. Tôi cũng sẽ tìm thêm người hỗ trợ."
Ngọc Mai mỉm cười cảm kích. "Cảm ơn cô, Phương. Nếu không có cô giúp đỡ, tôi thật không biết phải làm sao."
Linh Phương chỉ khẽ lắc đầu. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người nổi bật hay có tài năng gì đặc biệt. Nhưng trong cuộc chiến sinh tồn này, cô đã nhận ra rằng những hành động nhỏ bé cũng có thể mang lại những thay đổi lớn lao. Việc trồng rau, nấu ăn hay chăm sóc những người bị thương không hề kém quan trọng hơn việc chiến đấu trên tiền tuyến.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-21-con-bao-toi-gan.html.]
Trong lúc đó, **Thành Nam** – pháp sư chủ lực của thành phố, đang đứng một mình trên ngọn đồi phía bắc, nơi anh có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố. Với đôi mắt khép hờ, anh cảm nhận được năng lượng của đất trời đang biến chuyển. Sự tồn tại của những sinh vật ngoài hành tinh này không chỉ đe dọa về mặt thể chất, mà còn ảnh hưởng đến sự cân bằng của các nguyên tố trong không gian.
"Bọn chúng đang đến," anh lẩm bẩm, đôi tay khẽ chuyển động để vẽ lên những ký hiệu ma thuật trong không khí. Những luồng sáng xanh bắt đầu hiện ra, bao quanh cơ thể anh như những chiếc vòng bảo vệ. Phép thuật của Thành Nam không chỉ là tấm khiên phòng thủ cho toàn thành phố, mà còn là hy vọng duy nhất của họ để chống lại những sinh vật ngoài hành tinh có sức mạnh siêu nhiên.
---
Đêm đó, thành phố chìm vào giấc ngủ tạm bợ. Không ai biết chắc ngày mai sẽ ra sao, chỉ có một điều rõ ràng: cuộc chiến không còn xa. Linh Phương ngồi trên giường, đôi mắt nhắm hờ nhưng đầu óc vẫn quay cuồng với những suy nghĩ về những gì sắp tới.
Cô biết mình không thể trực tiếp ra trận như những chiến binh mạnh mẽ khác, nhưng cô cũng biết mình có thể làm được nhiều hơn thế. Cô nghĩ đến những bữa ăn đầy đủ cho các chiến binh sau trận chiến, nghĩ đến những vườn rau xanh tốt cung cấp năng lượng cho mọi người. Và hơn hết, cô biết rằng cô có thể mang lại hy vọng, niềm tin cho những người đang đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Chúng ta sẽ chiến thắng," cô thầm nhủ. "Dù có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn sẽ chiến thắng."
---
Sáng hôm sau, một âm thanh chói tai vang lên từ phía đông bắc thành phố. Đội tuần tra của Minh Vũ đã phát hiện ra kẻ thù đang tiến đến gần. Một luồng khói đen dày đặc kéo tới, che kín bầu trời, mang theo sự u ám và cái chết.
"Chúng đến rồi!" Tiếng hét vang lên khắp thành phố.
MEOW
Linh Phương đứng bật dậy, đôi mắt đầy sự quyết tâm. Đã đến lúc mọi người trong thành phố đoàn kết lại, cùng nhau chiến đấu cho sự tồn vong của loài người. Và cô, dù không phải chiến binh, cũng sẽ đứng cùng họ, làm tất cả những gì có thể để bảo vệ thành phố này.
---
Trong lúc đó, tại tiền tuyến, Minh Vũ, Khải Duy và các chiến binh khác đã sẵn sàng. Họ đứng vững trước cổng thành, tay nắm chặt vũ khí, ánh mắt không chút do dự. Trước mắt họ là một đàn quái vật khổng lồ đang lao tới, mang theo sức mạnh huỷ diệt. Nhưng họ không sợ hãi. Họ đã chuẩn bị, đã trải qua quá nhiều trận chiến, và lần này, họ sẽ không để thành phố này rơi vào tay kẻ thù.
"Vì thành phố này, vì mọi người, chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng!" Khải Duy hét lên, dẫn đầu đoàn quân tiến về phía trước.
Cuộc chiến mới lại bắt đầu, và lần này, tất cả mọi người đều hiểu rằng số phận của thành phố – và của loài người – đang nằm trong tay họ.