Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 19: Những Anh Hùng Thầm Lặng
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:31:29
Lượt xem: 0
Trận chiến diễn ra với cường độ ngày càng lớn. Những tiếng la hét của kẻ thù, tiếng gầm gừ của quái vật và những âm thanh từ vũ khí va chạm nhau hòa lẫn vào nhau thành một bản hòa âm hỗn loạn của chiến tranh. Tuy nhiên, dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, các chiến binh vẫn không rời bỏ vị trí của mình. Mỗi người đều có vai trò riêng, và họ biết rằng chỉ khi phối hợp chặt chẽ mới có thể chiến thắng.
---
Tại chiến trường, **Khải Duy**, một chiến binh phòng thủ mạnh mẽ, đã trở thành bức tường sống vững chãi bảo vệ cho các đồng đội. Với chiếc khiên khổng lồ trong tay, anh đứng chắn trước mọi đòn tấn công của kẻ thù. Những đợt tấn công dữ dội đổ xuống, nhưng Khải Duy vẫn vững vàng, không cho bất kỳ con quái vật nào có cơ hội xuyên thủng hàng phòng ngự của mình.
"Mọi người, tiến lên! Tôi sẽ giữ vững vị trí này!" Khải Duy hét lớn, giọng nói chắc nịch nhưng không kém phần khích lệ.
Phía sau anh, các chiến binh khác tiếp tục tấn công, không ngừng nỗ lực để tiêu diệt từng kẻ thù một. Trong khi đó, ở một góc khác của chiến trường, **Văn Phong**, một chiến binh thích khách, đang lẩn khuất trong bóng tối. Với tốc độ và sự nhanh nhẹn, Văn Phong liên tục xuất hiện và biến mất, tấn công những tên chỉ huy của đội quân địch trước khi chúng kịp ra lệnh.
"Tuyệt vời, Phong!" **Hải Đăng** khen ngợi khi thấy Văn Phong hạ gục được một trong những tên chỉ huy nguy hiểm nhất.
MEOW
---
Ở một nơi khác trong thành phố, Ngọc Mai cùng với **Thanh Vân**, một pháp sư mạnh mẽ, đang làm việc không ngừng nghỉ để giữ cho các chiến binh có đủ năng lượng và sức mạnh. Thanh Vân với quyền năng hồi phục của mình, liên tục thi triển những phép thuật bảo vệ và hồi phục cho những chiến binh bị thương.
"Đừng lo, tôi sẽ giúp các cậu hồi phục nhanh nhất có thể," Thanh Vân nói trong khi tập trung vào những phép thuật của mình.
Ngọc Mai đứng bên cạnh cô, phối hợp cùng nhau để tạo nên một mạng lưới an toàn cho mọi người. Họ làm việc không ngừng nghỉ, bất chấp sự mệt mỏi đang dần bao phủ lên đôi vai mảnh mai của họ. Mai hiểu rằng chỉ cần một khoảnh khắc mất tập trung, mọi thứ có thể sụp đổ. Nhưng cô không cho phép điều đó xảy ra.
"Mình sẽ không để ai phải gục ngã," cô tự nhủ, lòng kiên định.
---
Khi trận chiến kéo dài đến lúc đêm xuống, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng lên chiến trường, tạo nên khung cảnh vừa đáng sợ, vừa đẹp đẽ. **Linh Phương**, với vai trò hỗ trợ, đã giữ vững tinh thần của đội quân. Dù cô không thể trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng những đóng góp của cô trong việc duy trì nguồn lực và hỗ trợ về lương thực đã giúp toàn bộ thành phố không phải lo lắng về chuyện thiếu thốn giữa cuộc chiến dài dằng dặc này.
"Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi người sẽ không thiếu thốn gì," Linh Phương trấn an các đồng đội.
---
Càng về khuya, những đợt tấn công của kẻ thù càng trở nên dữ dội hơn. Một con quái vật khổng lồ, cao đến mấy tầng lầu, bắt đầu tiến về phía cổng thành. Nó gầm lên một tiếng vang trời, rồi bất ngờ lao thẳng vào các chiến binh phòng thủ.
"Không được để nó vào thành!" Hải Đăng hét lớn.
Khải Duy lập tức tiến lên, đứng chắn trước con quái vật. Với chiếc khiên khổng lồ của mình, anh đỡ lấy cú đánh mạnh mẽ từ con quái vật. Dù sức mạnh của nó khủng khiếp, Khải Duy vẫn kiên cường đứng vững, không lùi một bước.
"Nhanh lên! Hạ nó!" anh ra lệnh cho các chiến binh phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-19-nhung-anh-hung-tham-lang.html.]
**Minh Vũ**, từ trên tháp canh, giương cung b.ắ.n những mũi tên tẩm độc về phía con quái vật. Mũi tên của anh xuyên thủng lớp da dày của nó, nhưng không đủ để hạ gục con quái vật khổng lồ. Lúc này, Văn Phong nhanh chóng xuất hiện, nhảy lên lưng con quái vật và tấn công vào điểm yếu của nó.
"Đây là cơ hội!" Hải Đăng hô lớn khi thấy con quái vật bắt đầu chao đảo.
Các chiến binh còn lại lao lên, cùng nhau tấn công dồn dập. Con quái vật khổng lồ ngã gục xuống, tạo nên một tiếng động lớn làm rung chuyển cả mặt đất. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, họ nhận ra còn nhiều con quái vật khác đang tiến đến.
---
Trong khi đó, bên ngoài thành phố, **Lê Cường**, một chiến binh với nhiệm vụ thám thính, đã phát hiện ra một bí mật kinh hoàng: lực lượng chính của kẻ thù không phải chỉ là những gì họ đang đối mặt. Phía xa hơn, một đội quân khổng lồ khác đang tiến về thành phố, lớn hơn và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Lê Cường nhanh chóng quay trở lại thành phố để báo cáo cho Hải Đăng và Minh Vũ. Khi nghe tin tức, cả hai đều không khỏi lo lắng.
"Chúng ta không thể chống cự mãi được," Hải Đăng thừa nhận. "Chúng ta cần một kế hoạch khác."
"Vậy thì chúng ta phải rút về phía trong thành và bảo vệ trung tâm," Minh Vũ đề xuất.
Nhưng trước khi họ kịp thực hiện bất kỳ kế hoạch nào, đội quân thứ hai của kẻ thù đã bắt đầu tấn công từ phía đông thành phố. Những chiến binh còn lại ở tiền tuyến chỉ còn biết cố gắng cầm cự, trong khi nội bộ thành phố bắt đầu hoảng loạn.
---
Ngọc Mai và Thanh Vân tiếp tục giữ vững tinh thần cho người dân và các chiến binh trong thành phố. Nhưng áp lực ngày càng lớn khiến họ cảm thấy khó lòng duy trì mãi.
"Chúng ta phải đứng vững," Ngọc Mai thì thầm, đôi mắt nhìn về phía cổng thành, nơi cuộc chiến đang diễn ra ác liệt nhất.
Trong khi đó, Linh Phương đang ở một góc khác của thành phố, chăm sóc cho những người bị thương và cố gắng duy trì sự sống cho họ. Dù không trực tiếp ra trận, cô vẫn luôn là người quan trọng trong việc giữ vững tinh thần cho mọi người.
---
Khi trời gần sáng, các chiến binh trong thành phố đã trải qua một đêm chiến đấu không nghỉ. Mỗi người đều kiệt sức, nhưng lòng quyết tâm vẫn còn đó. Họ biết rằng chỉ cần một chút nữa thôi, họ sẽ vượt qua thử thách này.
Hải Đăng, Minh Vũ, Khải Duy, Văn Phong và những chiến binh khác vẫn tiếp tục chiến đấu với tất cả những gì họ có. Dù cuộc chiến còn chưa kết thúc, nhưng họ tin rằng, bằng sự đoàn kết và lòng quyết tâm, thành phố sẽ đứng vững trước mọi thử thách.
---
Khi ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, một tia hy vọng nhỏ nhoi xuất hiện trong lòng mọi người. Họ biết rằng, dù con đường phía trước còn dài và gian khó, nhưng với tình đồng đội và lòng yêu thương, không gì là không thể.