Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 18: Sóng Gió Từ Phương Xa
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:31:10
Lượt xem: 0
Sau những ngày tháng bình yên tạm thời, bầu không khí trong thành phố lại bắt đầu trở nên nặng nề. Những tin tức về sự xuất hiện của một thế lực mới từ phương xa đã lan truyền. Dù chưa có dấu hiệu tấn công trực tiếp, nhưng cảm giác bất an bắt đầu lan tỏa trong lòng từng người dân và chiến binh.
---
Một buổi sáng, **Hải Đăng** nhận được thông tin từ các thám thính viên rằng một đội quân khổng lồ đang tiến về phía thành phố. Không ai biết rõ chúng đến từ đâu, nhưng chắc chắn rằng chúng không phải là những con quái vật hoang dã thông thường. Chúng có tổ chức và chiến lược rõ ràng, điều đó khiến cả đội phòng thủ lo lắng hơn bao giờ hết.
“Chúng ta phải chuẩn bị ngay,” Hải Đăng lên tiếng trong cuộc họp khẩn cấp với các thủ lĩnh của thành phố. "Nếu chúng ta không cẩn trọng, thành phố sẽ rơi vào tay kẻ thù."
**Ngọc Mai** ngồi ở góc phòng, lắng nghe nhưng trong đầu cô đã có những kế hoạch riêng. Cô hiểu rằng việc phòng thủ không chỉ dựa vào sức mạnh của các chiến binh mà còn phải dựa vào tinh thần và nguồn lương thực bền vững. Cô đã quyết định sẽ mở rộng khu vườn thêm một lần nữa và đảm bảo mọi người có đủ thức ăn để trụ vững trong bất kỳ tình huống nào.
---
Ngày hôm sau, khi mặt trời bắt đầu lặn, **Minh Vũ** và đội b.ắ.n cung của anh đã chuẩn bị sẵn sàng tại các tháp canh. Họ căng thẳng theo dõi từng động tĩnh của kẻ thù, chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ. Từ trên cao, họ có thể nhìn thấy những đám khói mờ mịt từ phía chân trời xa xăm, báo hiệu sự xuất hiện của một cơn bão lớn.
Tại khu vườn của mình, Ngọc Mai và **Linh Phương** cùng những người bạn đồng hành đang làm việc không ngừng nghỉ. Họ thu hoạch tất cả những gì có thể và bắt đầu gieo trồng lứa cây mới. Sự sống tiếp tục sinh sôi, bất chấp những hiểm họa đang rình rập bên ngoài.
“Chúng ta phải cố gắng hết sức để mọi người không thiếu thốn,” Linh Phương nói khi cô đưa những bó rau mới thu hoạch vào kho dự trữ.
Ngọc Mai gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng quyết tâm. "Chúng ta sẽ làm được. Thành phố này là nơi của hy vọng và tình thương. Chúng ta không chỉ chiến đấu vì bản thân mà còn vì những người xung quanh."
---
Trong khi đó, ở một góc tối của thành phố, một cuộc trò chuyện bí mật đang diễn ra giữa một số chiến binh trẻ tuổi. **Khải Minh**, sau những ngày tháng bị dằn vặt bởi nỗi sợ hãi của chính mình, bắt đầu trở nên nôn nóng. Anh và một vài người bạn đang cân nhắc về việc rời bỏ thành phố để tìm một nơi an toàn hơn.
“Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi để bị tiêu diệt,” Khải Minh nói với giọng đầy lo lắng. “Tôi không nghĩ rằng chúng ta có đủ sức mạnh để đối đầu với đội quân sắp tới. Chúng ta nên tìm cách thoát khỏi đây trước khi quá muộn.”
Những người bạn của anh dường như cũng đang bị nỗi sợ chi phối, nhưng họ vẫn do dự. Rời bỏ thành phố có thể là một con đường khác để trốn thoát, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả những gì họ đã xây dựng.
“Không,” **Ngọc Lan**, một nữ chiến binh trẻ tuổi đứng dậy phản bác. “Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu trận chiến rồi. Chúng ta không thể bỏ cuộc chỉ vì nỗi sợ hãi. Chúng ta phải tin vào thành phố này và mọi người ở đây.”
---
Trong lúc đó, ở tiền tuyến, Hải Đăng và Minh Vũ đã triển khai các đội quân phòng thủ theo kế hoạch. Những chiến binh mạnh nhất được giao nhiệm vụ chặn đứng kẻ thù tại các cửa ngõ quan trọng. Minh Vũ dẫn đầu đội b.ắ.n cung, còn Hải Đăng chỉ huy trực tiếp những đội chiến binh chủ lực.
Cả hai người đàn ông đều cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai mình. Nếu thất bại trong trận chiến này, thành phố sẽ sụp đổ và tất cả những gì họ đã chiến đấu để bảo vệ sẽ trở thành đống đổ nát.
---
Khi mặt trời khuất bóng, những tiếng trống chiến vang lên từ phía xa. Quân đội kẻ thù đã đến gần hơn bao giờ hết. Từ trên các tháp canh, Minh Vũ có thể thấy rõ những hình bóng của đội quân đối phương đang di chuyển dưới ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-18-song-gio-tu-phuong-xa.html.]
MEOW
“Chuẩn bị!” anh hét lớn, tay giương cung, ánh mắt sắc bén như một con diều hâu đang săn mồi.
Phía dưới, Hải Đăng dặn dò những chiến binh cuối cùng trước khi xung trận. “Hãy nhớ rằng, đây không chỉ là cuộc chiến của chúng ta, mà còn là cuộc chiến vì tất cả những người dân trong thành phố này. Chúng ta không thể thất bại.”
Khi quân đội kẻ thù tiến gần hơn, Minh Vũ ra hiệu cho các cung thủ b.ắ.n tên. Những mũi tên lao vút vào không trung, tạo nên những đường sáng sắc bén, rơi xuống đội quân đối phương như mưa rào. Những tiếng hét vang lên từ phía kẻ thù, nhưng chúng không ngừng tiến tới.
---
Tại khu vườn, Ngọc Mai cũng nhận được thông báo về cuộc tấn công. Cô nhanh chóng tập hợp những người dân không có khả năng chiến đấu, hướng dẫn họ đến các hầm trú ẩn an toàn. Nhưng trong lòng cô, sự lo lắng vẫn không thể nguôi ngoai.
“Cậu sẽ ổn chứ, Mai?” Linh Phương hỏi khi cô giúp đưa người dân vào trong các căn hầm.
Ngọc Mai gật đầu. “Tớ sẽ ổn. Chỉ cần chúng ta giữ được sự đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua được mọi thử thách.”
Linh Phương mỉm cười, tin tưởng vào lời nói của bạn mình. “Tớ cũng tin là như vậy.”
---
Trở lại tiền tuyến, cuộc chiến ngày càng trở nên khốc liệt. Quân đội kẻ thù đông đảo và có tổ chức, nhưng các chiến binh của thành phố không hề nao núng. Họ chiến đấu với tất cả sức lực, mỗi người đảm nhận vai trò riêng của mình.
Hải Đăng dẫn đầu đội quân chủ lực, dùng thanh kiếm sáng loáng c.h.é.m đứt từng kẻ thù. Minh Vũ từ trên cao b.ắ.n tên không ngừng, nhắm chính xác vào những tên chỉ huy của đội quân địch.
Nhưng kẻ thù cũng không hề dễ bị đánh bại. Chúng sở hữu những quái vật khổng lồ, những sinh vật từ không gian đen tối, làm tăng áp lực lên các chiến binh của thành phố.
---
Ngọc Mai, sau khi đưa hết người dân vào nơi an toàn, quyết định quay trở lại chiến tuyến để giúp đỡ. Dù không có sức mạnh chiến đấu như những chiến binh khác, cô biết rằng sự hiện diện của mình và những kỹ năng hỗ trợ có thể giúp ích rất nhiều.
Khi đến nơi, cô nhìn thấy Minh Vũ đang bị bao vây bởi một nhóm quái vật. Không chút do dự, cô nhanh chóng điều phối phép thuật hỗ trợ, hồi phục vết thương cho anh và những chiến binh xung quanh.
“Mai, cẩn thận!” Minh Vũ hét lên khi một con quái vật khổng lồ tiến đến gần cô.
Nhưng trước khi nó kịp tấn công, một mũi tên từ cung của Minh Vũ đã xuyên qua đầu nó, hạ gục kẻ thù ngay lập tức.
“Cảm ơn anh!” Ngọc Mai nói, mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng cô biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của một cuộc chiến dài và khốc liệt hơn nhiều.
---
Cuộc chiến vẫn tiếp tục trong sự căng thẳng, nhưng với lòng đoàn kết và quyết tâm, các chiến binh của thành phố vẫn đứng vững, bảo vệ từng tấc đất của họ. Ngọc Mai, dù không phải là một chiến binh chủ lực, nhưng cô hiểu rõ giá trị của từng hành động nhỏ bé, từng sự giúp đỡ mà cô mang lại cho đồng đội.