Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 12: Chuẩn Bị Cho Cuộc Chiến Lớn
Cập nhật lúc: 2024-09-23 10:19:29
Lượt xem: 1
Ngọn lửa trong lòng mọi người bắt đầu bùng cháy mạnh mẽ hơn khi kẻ thù quay lại, dường như không có sự nghỉ ngơi hay trễ nải nào. Đối với Ngọc Mai, việc lũ quái vật đến nhanh hơn dự đoán không còn là điều bất ngờ. Cô đã sớm nhận ra rằng thời gian yên bình này chỉ là tạm thời, và thành phố của cô cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sáng hôm đó, thành phố bắt đầu tập hợp lực lượng ngay từ đầu ngày. **Hoàng Long** đứng trên cổng thành, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía xa nơi lũ quái vật đang di chuyển. Đám đông quái vật như một cơn sóng đen cuồn cuộn, dữ tợn và hung hãn, trông chúng đáng sợ hơn bất cứ thứ gì anh từng chứng kiến.
"Nếu chúng ta không sớm có kế hoạch, lần này sẽ khó khăn hơn nhiều," Hoàng Long nói với **Thành Nam** và **Minh Triết** đang đứng bên cạnh anh. Thành Nam là người phụ trách phòng thủ của thành phố, trong khi Minh Triết là người chỉ huy các chiến lược quan trọng trong trận chiến.
Minh Triết nhíu mày, lật giở cuốn sách cổ của mình, ánh mắt anh đăm chiêu. "Đêm qua tôi đã tìm ra một thứ có thể giúp ích. Những con quái vật này không chỉ đến ngẫu nhiên. Chúng có mối liên kết nào đó với một nguồn sức mạnh bí ẩn. Chúng ta phải tìm ra cách phá vỡ liên kết đó."
Ngọc Mai vừa đến, nghe thấy cuộc trò chuyện và lặng lẽ tham gia. "Nếu chúng ta biết nguồn sức mạnh đó ở đâu, liệu có thể ngăn chặn chúng không?"
Minh Triết gật đầu. "Tôi tin là có. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta phải chiến đấu với chúng trong thời gian dài hơn, đồng thời tìm ra manh mối từ những kẻ địch đã bị tiêu diệt."
Hoàng Long quay sang Mai. "Còn em? Lần này em có kế hoạch gì?"
Ngọc Mai mỉm cười nhẹ, khuôn mặt cô dịu dàng nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. "Em sẽ tiếp tục làm những gì em biết rõ nhất. Trồng trọt và nấu ăn cho mọi người. Không ai có thể chiến đấu tốt khi không được ăn uống đầy đủ."
---
Ngọc Mai trở về khu vực trồng trọt của mình, nơi những luống rau xanh mướt đang đ.â.m chồi. Cô biết rằng dù chiến đấu không phải là thế mạnh của mình, nhưng những gì cô đang làm cũng rất quan trọng. Cô thu hoạch nhanh chóng, chuẩn bị từng bó rau và đem đến cho các nhà bếp để chế biến thành những bữa ăn dinh dưỡng.
**Phương Nghi** cũng có mặt ở đó, giúp đỡ Mai. Dù là người phụ trách y tế, Nghi hiểu rằng việc cung cấp thực phẩm và sức khỏe cho chiến binh cũng quan trọng không kém những bài thuốc.
"Chị Mai, em có cảm giác lần này sẽ khó khăn hơn nhiều," Phương Nghi nói, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
Ngọc Mai nhìn cô em gái nhỏ bé của mình, lòng trấn an. "Đúng vậy, nhưng chúng ta đã từng trải qua những khó khăn, và chúng ta sẽ vượt qua lần này nữa."
---
Ở phòng tập huấn, không khí cũng trở nên căng thẳng hơn. Các chiến binh đang luyện tập chăm chỉ, không ngừng đổ mồ hôi để chuẩn bị cho cuộc chiến lớn sắp tới. **Quang Phong**, một trong những chiến binh mạnh nhất thành phố, đang chỉ huy nhóm của mình rèn luyện thể lực và kỹ năng. Những động tác dứt khoát và mạnh mẽ, phản chiếu quyết tâm không gì lay chuyển được.
"Chúng ta sẽ không để chúng tấn công vào thành phố một cách dễ dàng. Tất cả phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất!" Quang Phong hô lớn, cổ vũ tinh thần mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-12-chuan-bi-cho-cuoc-chien-lon.html.]
---
Ngày chiến đấu đến gần hơn, lũ quái vật càng lúc càng áp sát bức tường thành. Các chiến binh, người phòng thủ, hỗ trợ và cả những người dân bình thường, tất cả đều sẵn sàng trong tâm thế nghiêm túc, chờ đợi tín hiệu bắt đầu trận chiến.
Buổi tối trước khi chiến trận nổ ra, thành phố chìm trong sự yên lặng lạ thường. **Lê Tín**, người phụ trách việc theo dõi tín hiệu quái vật, nhìn lên bầu trời, nơi mặt trăng sáng rực rỡ chiếu xuống. Trong lòng anh, có một nỗi sợ mơ hồ nhưng đồng thời cũng là sự kiên quyết đến tột cùng.
"Chúng sẽ đến trong đêm nay," Lê Tín nói, không quay lại nhưng giọng nói đã rõ ràng báo hiệu cho Hoàng Long.
---
Trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu.
Trong khi các chiến binh trấn thủ ở bức tường thành, Ngọc Mai ở phía sau vẫn tiếp tục công việc chuẩn bị thực phẩm cho họ. Cô biết, nhiệm vụ của mình tuy nhỏ bé nhưng lại không thể thiếu. Mỗi bữa ăn được cô nấu đều mang đến một chút sức mạnh và tinh thần chiến đấu cho mọi người.
Tiếng gầm của lũ quái vật vang vọng khắp nơi, bóng tối dường như nuốt chửng lấy cả thành phố. Nhưng lần này, thành phố không còn đơn độc. Những người dân từ lâu đã quen với những trận chiến, đã biết cách hỗ trợ lẫn nhau, đã tìm thấy niềm tin và hy vọng.
"Chúng ta sẽ thắng," Ngọc Mai tự nhủ khi cô nhìn ra từ cửa sổ bếp, thấy ánh sáng của những chiến binh sáng lên trong đêm đen.
MEOW
---
Khi bình minh ló dạng, trận chiến dường như đã tạm lắng xuống. Những chiến binh mệt mỏi nhưng vẫn đứng vững, bảo vệ thành phố trước lũ quái vật. Không có ai phải ngã xuống vô nghĩa, bởi tất cả đều đã cống hiến hết sức lực của mình.
Ngọc Mai bước ra khỏi khu bếp, mang theo những bữa ăn nóng hổi cho các chiến binh đang mệt mỏi. Nhìn họ, cô cảm thấy trái tim mình ấm lại. Dù cho quái vật có đến bao nhiêu, dù cho những trận chiến khốc liệt thế nào, cô biết rằng tình người, lòng quyết tâm và đoàn kết sẽ mãi là điều quý giá nhất mà thành phố này có.
"Mai!" Hoàng Long gọi lớn từ xa, vừa bước tới vừa mỉm cười. "Lần này chúng ta làm tốt lắm!"
Ngọc Mai mỉm cười đáp lại, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm và hạnh phúc. "Phải, nhưng chúng ta cần tiếp tục chuẩn bị. Lần sau sẽ còn khốc liệt hơn."
Hoàng Long gật đầu, ánh mắt anh trở nên kiên quyết. "Đúng vậy. Nhưng lần này, chúng ta đã mạnh mẽ hơn rất nhiều."
Trận chiến có thể kết thúc, nhưng cuộc hành trình của họ còn dài. Và Ngọc Mai biết rằng, dù cho có khó khăn đến đâu, thành phố này sẽ không bao giờ gục ngã.