Cô ngẩng đầu tòa nhà mắt, trong đầu đều là lời của Diệp Tử Giai.
“Lúc 14 tuổi bước chân nhà họ Ngôn, khi đó vốn dĩ là một tiểu tam mà đạt vị trí bà chủ trong nhà, vốn dĩ nên bay lên cây trở thành phượng hoàng, nhưng em đoán xem, em của chị nhất quyết chịu đổi họ, bất kể là đánh mắng như thế nào, cũng đổi sang họ Ngôn”.
“Lúc học cấp 3 thì trọ ở trường, khi lên đại học thì rời khỏi nhà họ Ngôn, tất cả học phí và phí sinh hoạt đều tự lo liệu, đó dựa thực lực của bản mà nước ngoài du học... Trước khi bước nhà họ Ngôn, khác nhạo cha, khi nhà họ Ngôn thì lời đồn xung quanh lên đến đỉnh điểm, con riêng, trong vòng tròn quan hệ của nhà họ Ngôn thì đây là một sự tồn tại cực kỳ sỉ nhục”.
“Cậu thích ba , nhưng so với ba , càng thích . Cậu kể em về ? Mẹ vô cùng xinh , quyến rũ tuyệt sắc, cũng khó trách chị bất chấp sự phản đối kịch liệt của ông ngoại mà cưới bà nhà”.
“Thời thơ ấu ảnh hưởng quá lớn đối với , cho nên Từ Nam Nho vô cùng kiệm lời, tính tình cũng kỳ lạ. Đôi lúc chị cảm thấy cố chấp đến mức đáng sợ, thích khác đảo lộn kế hoạch và cuộc sống của , thích những việc cố định, cũng thích bộc lộ cảm xúc của bản ”.
……
Dịch Tích: “Vì chị với em những lời ”.
Diệp Tử Giai: “Lúc nhỏ, xa cách với những đứa trẻ khác, lúc bắt đầu là vì tò mò, đó... Sau đó cảm thấy chút đau lòng, thật thì chuyện của lớn liên quan gì đến trẻ con. Chị mong đứa em thể sống tùy hứng một chút, vui vẻ một chút, Dịch Tích , từng em là một nhân tố định. ngày đó chị thấy ánh mắt của dành cho em... Trong lòng chị cảm giác, dù cho lúc trong lòng thấp thỏm cảm thấy nguy hiểm chăng nữa, thì vẫn sẽ cố chấp tiếp cận em”.
Dịch Tích bước xuống xe, cô cửa đợi một chút cũng thấy chủ hộ nào ngang qua.
Bây giờ trời đông, gió buổi đêm lạnh đến thấu xương. Bởi vì mặc nên Dịch Tích chỉ mặc mỗi áo khoác và giày, điển hình là cách ăn mặc dành cho trời ấm.
Dịch Tích đưa tay thổi nóng chúng, cảm thấy bản chút khó hiểu vì nhà mà về, cứ nhất quyết lái xe đến nhà Từ Nam Nho.
Có việc gì mà gấp như ?
Chẳng qua cũng chỉ hỏi sự tồn tại của cô trong lòng thầy đáng tin , cũng chỉ hỏi thầy thật lòng thích như Diệp Tử Giai .
Gì chứ, đúng là vẻ.
Dịch Tích trong cửa kiếng, quyết định vẫn nên về nhà , trời con nó quá lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-74-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
“Dịch Tích?”
Lúc cô chui trong xe, một giọng quen thuộc bất chợt gọi tên cô.
Dịch Tích đầu , thấy Từ Nam Nho đang cầm một túi đồ nhỏ.
Anh bên cạnh đèn đường, ánh sáng trong đêm tối hắt lên đỉnh đầu , cho giống như đang phát sáng. Anh mặc đơn giản, chỉ áo lông vũ dài màu đen phủ đến đầu gối, qua vô cùng ấm áp.
Cũng bởi vì dáng cao gầy, bình thường mặc như thế sẽ cảm thấy mập, nhưng mà khoác lên hề ảnh hưởng đến ngoại hình, trái còn cho trở nên ôn hòa hơn nhiều so với vẻ lạnh lùng của ngày thường.
Lúc Dịch Tích còn ngơ ngác , nhíu mày nhanh chóng bước đến mặt cô.
“Thì… Em thấy hôm nay khí trời tồi, , tìm thầy ăn khuya”. Lời Dịch Tích chỉ hận thể cắn đứt lưỡi , tìm cái cớ tệ hại như chứ?
“Mặc ít như lạnh ”. Anh đặt túi tay xuống, nắm lấy hai tay cô đặt lòng bàn tay chà xát. Động tác của vô cùng tự nhiên, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Dịch Tích ngẩng đầu , cảm thấy đôi tay sắp lạnh cóng của ấm áp trở , cô bướng bỉnh rủ mi mắt: “Lạnh thì lạnh, nhưng ”.
“Chỉ lạnh một chút thôi ?” Từ Nam Nho lặng lẽ cô, “Em xem khuôn mặt của , mũi cũng đỏ lên hết còn ”.
“Vậy ?” Dịch Tích khịt mũi hai cái, “Vậy em đây”.
Dịch Tích rút tay khỏi tay , chợt mất sự ấm áp cho Dịch Tích vô thức run lên.
Đi đến bên cạnh xe vươn tay mở cửa.
“Cạch”. Một bàn tay vươn qua vai cô đóng cửa xe .