“...”
Dịch Tích cảm tạ ông trời xong sang Từ Nam Nho, sắc mặt của lúc đen như đ.í.t nồi.
Dịch Tích thu nụ : “Thầy cũng dọa đến phát ngốc đúng ”.
Từ Nam Nho im lặng cô, đó xoay về hướng ngược .
Dịch Tích: “?”
Từ Nam Nho vài bước mới phát hiện cô theo, đầu trách mắng: “Đứng đó gì, còn qua đây”.
Dịch Tích im, vẻ mặt ngơ ngác: “Sao thầy hung dữ ?”
Từ Nam Nho im lặng hai giây, nhanh chóng thu vẻ mặt ăn thịt : “Qua đây, đừng vui đến phát ngốc chút nôn”.
Dịch Tích: “Thầy mới là vui đến nôn”.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dày của Dịch Tích đúng thật là vấn đề, khi kê đơn thuốc cho cô, truyền thêm một chai nước biển là xong.
Lúc hai khỏi bệnh viện thì trời cũng sập tối, xe nửa đường thì Dịch Tích đột nhiên : "Em ăn khuya khi về".
Từ Nam Nho: "Được".
"Chúng ăn gì?", đồ ăn của ngày hôm nay đều ói sạch sẽ, bây giờ bụng cô đói meo, "Thầy ăn gì?"
Từ Nam Nho: "Cháo".
Dịch Tích nhíu mày: "Buổi tối ai ăn cháo?"
Từ Nam Nho đầu cô với ánh mắt cảnh cáo. Dịch Tích dẩu môi, lẩm bẩm: "Em thích ăn cháo".
Từ Nam Nho: "Lời dặn của bác sĩ em thấy , mấy ngày nên ăn thanh đạm một chút".
Dịch Tích: "Vâng."
Từ Nam Nho lái xe đến cửa tiệm cháo, lúc Dịch Tích xuống xe vô tình thấy tấm biển quảng cáo tòa nhà đối diện, cô híp mắt, suýt nữa thì nhận trong quảng cáo.
Từ Nam Nho tháo dây an xong cũng ngước đầu theo cô, màn hình tinh thể lỏng là hình ảnh một trai đang hát.
Anh lục trí nhớ một , khuôn mặt của đó khớp với một bóng hình mơ hồ trong trí nhớ , Dịch Tích: "Đang nghĩ đến gì?"
Dịch Tích ngây : "A?"
"Người là quen đúng ".
Dịch Tích : "Đương nhiên, đây còn khá ".
Từ Nam Nho "ừ" một tiếng: "Không liên lạc gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-61-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
"Nói thừa, em thể còn giữ liên lạc với ". Dịch Tích màn hình vài , "Thầy đừng gì hết, trải qua tút tát nhan sắc vài thì quả là khác , trai hơn lúc ".
Dịch Tích xúc động hình ảnh Hồ Lượng màn hình, cô thầm thở dài trong lòng, mỗi Hoàng Vi thấy quảng cáo sẽ tâm trạng như thế nào.
" là trai hơn so với lúc hai ở cạnh ".
" ... Hã?" Dịch Tích đột nhiên đầu Từ Nam Nho, “Em ở chung với hồi nào?"
Từ Nam Nho cô, ánh mắt sâu thêm một chút: "Lúc em học năm tư, chúng gặp ở cửa hàng trang sức".
Dịch Tích chớp chớp mắt, phút chốc rơi hồi ức.
Lần duy nhất cô chung với Hồ Lượng là vì mua quà cho Hoàng Vi lễ nghiệp, đó nhờ cô chung đến cửa hàng trang sức, lúc đó bọn họ đúng là gặp Từ Nam Nho.
Phản ứng của Dịch Tích chút chậm chạp: "Đợi , chắc lúc đó thầy sẽ nghĩ rằng em và đang yêu chứ?"
Từ Nam Nho sửng sốt: “Không ?”
Dịch Tích hít sâu một : “Tất nhiên là ! Sao em và thể yêu , bạn gái của là bạn của em, đó em cùng để giúp chọn quà cho Hoàng Vi! Thầy nhớ Hoàng Vi ? Là chung với em lúc còn học đấy!"
"À". Từ Nam Nho nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, lông mày giật nhẹ.
Dịch Tích im lặng , cô mở cửa xuống xe: "Đây đúng là hiểu lầm lớn nhất từ đến nay, ngờ rằng lúc đó thầy nghĩ rằng em và đang quen ? Sau đó em còn chạy tỏ tình với thầy! Chắc lúc đó thầy
nghĩ rằng em là loại núi trông núi nọ, gặp ai cũng yêu, trời ơi, em tùy tiện như ..."
Dịch Tích lẩm bẩm bước xuống xe.
Từ Nam Nho cúi đầu khẽ.
Thì là …
Kể từ khi gặp cô, kể từ lúc thấy vệt đỏ tấm thảm thì cô hề giống với loại mà nghĩ.
Không, lẽ hề giống, mà là trái ngược.
Mặc kệ trái ngược , mà lúc đó, việc thể khống chế bản rơi vòng xoáy cũng là sự thật.
**
Hoàng Vi hẹn gặp Dịch Tích ở Tích Thời.
“Tích Tích, tớ kịp hỏi chuyện giữa và thầy Từ, rốt cuộc là đang xảy chuyện gì?” Hai xuống bao lâu, Hoàng Vi nhanh chóng hỏi cô.
Dịch Tích nhún vai: “Cậu cũng thấy đó, chúng tớ đang quen ”.
Hoàng Vi: “Tớ , nhưng tớ vẫn thấy kỳ lạ, tại hai đến với ?”
Dịch Tích: “Ừ, chuyện cũng chút dài dòng, đơn giản mà thì bọn tớ lên giường, thầy là thầy quốc dân, chắc chắn hai chữ “phụ trách” như thế nào”.