“Chào cô”. Dịch Tích nghĩ đây thể là khách hàng của Từ Nam Nho, nên cũng khách khí với cô .
Người phụ nữ tháo kính râm, Dịch Tích từ xuống : “Không trong phòng , cho ”.
Dịch Tích: “Ừm?”
“À chào cô, là Nghiêm Anh”. Nghiêm Anh tiếp tục đánh giá Dịch Tích, phụ nữ mặc đơn giản, nhưng mà dáng và gương mặt...
“Cô là, mới tới?” Phụ nữ thấy bản ưu điểm hơn một chút thì luôn vài phần địch ý với phụ nữ khác.
Dịch Tích sửng sốt một chút: “Cái gì mới tới”.
“Cô là trợ lý mới của Nam Nho? Không thì là khách hàng?”
Nam, Nam Nho? Trong đầu Dịch Tích dừng một chút, cuối cùng nghiêm túc ngẩng đầu phụ nữ mặt.
“ khách hàng của , xin hỏi cô việc gì ”.
Nghiêm Anh tự nhiên xuống sô pha bên cạnh Dịch Tích, cô trả lời câu hỏi của cô, đột nhiên hành động kỳ lạ: “Nam Nho tìm trợ lý xinh như , còn tưởng hứng thú với mấy cô gái xinh ”.
Nếu khách hàng, thì là cấp .
Dịch Tích híp mắt, ôi trời? Còn Nam Nho? Cô là phận gì đây đại tỷ?
“Nghiêm Anh Nghiêm tiểu thư, chẳng cô là đại tiểu thư của Nghiêm Thị bên Thạch Tài?” Dịch Tích gặp qua , nhưng Từ Nam Nho qua việc bên Nghiêm Thị, nghĩ rằng... Hợp tác thì hợp tác, còn tồn tại một phụ nữ như .
Nghiêm Anh: “Cô là một trợ lý nho nhỏ còn ? Ừ, chắc Nam Nho ít nhắc đến mặt cô nhỉ”.
Người ở nhiều tự tin như ? Nhắc đến cô, nhắc đến cô gì?
“Cô , nhắc đến cô, Từ... Tổng giám đốc Từ ở phòng việc chỉ về công việc, , còn vợ ”.
Nghiêm Anh sững : “Vợ , vợ sinh hai đứa nhỏ”.
Dịch Tích “ừ” một tiếng: “ , gặp qua, đáng yêu”.
Nghiêm Anh: “Vậy, cô gặp qua vợ , cũng khá xinh xắn”.
Dịch Tích: “Đó là đương nhiên”.
Nghiêm Anh nhắc đến vợ Từ Nam Nho hình như chút kích động, cô Dịch Tích, chợt : “Tiểu trợ lý, cô cảm thấy và vợ ai hơn”.
Dịch Tích: “...”
Sao thế ! Người gì ! Ý đồ chút rõ ràng ?
“Cái , thể , cô thể hỏi thẳng tổng giám đốc Từ”.
Nghiêm Anh sửng sốt, mặt đỏ lên: “Ở đây ai nên mới lén cô hỏi một chút, thể hỏi , nhưng chẳng vợ mới sinh , chắc là thua kém cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-140-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Dịch Tích: con ch.ó cô. Phắc, ông đây sinh con xong dáng và diện mạo vẫn giống tiên nữ như cũ!
“Ha ha, thể”.
Nghiêm Anh thì hớn hở.
Dịch Tích lạnh mặt: “ mà, Nghiêm tiểu thư quan tâm vợ như để gì”.
Nghiêm Anh nũng nịu: “Ây da gì cả, chỉ tò mò Nam Nho thích loại phụ nữ gì, là bạn , thì, tò mò mà”.
Ờ... Nếu chỉ tò mò thì phiền cô thu dáng vẻ hớn hở đó .
Nghiêm Anh đồng hồ: “ , khi nào mới họp xong”.
Dịch Tích: “Không ”.
Nghiêm Anh gật đầu, nhàm chán xung quanh, cô tất nhiên thấy vài túi “chiến lợi phẩm” Dịch Tích đặt bàn việc.
Bởi vì là hàng hiệu, để cùng nhiều như khẳng định xa xỉ, bình thường Nghiêm Anh cũng ít mua đồ hiệu, nhưng thấy mấy món cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ.
“Mấy thứ là của Nam Nho?”
“Ừm”. Quẹt thẻ của , tạm thời tính là của .
Nghiêm Anh dậy, lên đánh giá, “Ôi, đồng hồ là loại mới nhất, của còn tới tay”.
Dịch Tích thấy cô chạm đồ của , vô thức ôm túi .
Nghiêm Anh: “?”
Ánh mắt Dịch Tích lạnh lùng: “Đừng động ”.
“Cô...”
lúc , cửa phòng việc mở , Từ Nam Nho và hai nhân viên .
Hai phụ nữ cạnh bàn việc cùng lúc sang, chỉ là một thì vui vẻ mặt, thì vẻ mặt âm u, xuôi ngược đều dọa .
“Tổng giám đốc Từ, cuối cùng cũng kết thúc, về...” Nghiêm Anh lên , phát hiện Từ Nam Nho lướt qua cô…
“...”
“Tích Tích, em tới đây”. Trong mắt Từ Nam Nho lúc đều là Dịch Tích, còn thấy những khác, thấy cô bỗng nhiên xuất hiện ở đây, trong mắt là rõ ràng vui mừng.
Dịch Tích ngẩng đầu Từ Nam Nho, bên miệng treo một nụ sâu xa: “Xem kìa, tổng giám đốc Từ của chúng ”.
Từ Nam Nho hề ý gì khác trong lời của Dịch Tích, chỉ : “Sao với một tiếng, chờ lâu đúng ?”
Dịch Tích “hừ” một tiếng: “Em thì chờ lâu, nhưng vị Nghiêm tiểu thư thì chờ lâu ”.