Dịch Tích cho cô hai ngày qua cô về nhà, cho nên thật thì cô cũng đám Dịch Vân Chiêu bây giờ .
Trình Viện: “Dịch Tích, ngày đó, ngày đó thật sự váng đầu, lúc uống say kêu tên cô thì thật sự khó mà tin , đó… Sau đó thấy giữ ảnh chụp của cô như bảo bối, , thì thích cô như ”.
Dịch Tích gì.
Trình Viện tiếp tục : “ , như ở trong mắt cô nhất định là kỳ quái, cũng cảm thấy bản đặc biệt kỳ quái, từ khi nào vì một đàn ông mà trở nên chính cũng quen chính . … cũng nữa, cứ nghĩ đến việc thích , vô cùng khổ sở”.
“Chưa từng ai giống như đối xử với như , cũng cưng chiều , cũng nhường , cái gì đều , ôn nhu như … Anh đối với như , thể... Không thích chứ”.
“Trình Viện...”
“Cô đừng để ý, chỉ là đột nhiên càu nhàu, , thật đấy, lúc đúng là ý nghĩ tàn nhẫn trả thù, nhưng hiện tại, việc đó đều vô dụng, một thích cô cũng việc cô thể khống chế”. Trầm mặc một lát, Trình Viện , “Dịch Tích, thật sự hâm mộ cô, Từ Nam Nho, Dịch Vân Chiêu... Thì , đều chỉ vì cô mà thôi”.
Sau khi trải qua cuộc gọi , Dịch Tích một chuyến đến “Tích Thời” tìm Trình Viện.
cô vẫn gặp Trình Viện, chỉ gặp của cô là Trình Hạo. Trình Hạo , Trình Viện về quê , trong thời gian ngắn sẽ .
Dịch Tích cái gì thì , cả đầu bực bội cuối cùng chỉ thể biến thành cô quầy bar uống rượu giải sầu.
Tâm tình hiện tại của cô, chắc là giống với loại cảm giác thần kỳ của câu “ g.i.ế.c Bá Nhân, Bá Nhân vì mà chết”.
Sau khi Lâm Mẫn tan tầm thì cùng La Kha tới đây, đúng lúc hai đến đụng mặt Từ Nam Nho đến đón Dịch Tích.
“Sao ba xuất hiện ở đây?”
Lâm Mẫn mắt trợn trắng: “Chính ở trong nhóm kêu tới uống rượu, bây giờ chúng tớ tới , câu gọi tâm can bảo bối đến đón về nhà, Dịch Tích, tìm chuyện để ?”
Ý thức bản chính là “tâm can bảo bối” trong miệng Lâm Mẫn, Từ Nam Nho hiếm khi một tia quẫn bách hiện lên mặt.
Dịch Tích: “Không tìm chuyện để , cũng là gì chứ, bốn chúng cùng chơi ”.
Lâm Mẫn dựa quầy bar bên cạnh: “Cậu chơi cái gì chứ”.
“Chúng đua xe! Đi khiêu vũ! Đi hội chợ!”
Lâm Mẫn đầu La Kha: “Đây là uống say ?”
La Kha cũng cho là .
“Làm , các dám , tớ liền !” Dịch Tích dậy, một tay ôm Lâm Mẫn, một tay kéo Từ Nam Nho, “Đi ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thay-tu-dung-dua-nua/chuong-101-thay-tu-dung-dua-nua.html.]
Độ tuổi đến hội chợ giới hạn, nhưng nếu tính thì vẫn là học sinh cấp 3 và sinh viên là nhiều nhất. Lúc Dịch Tích còn học đại học, rảnh rỗi nhàm chán cũng sẽ kéo đám Hoàng Vi tới chỗ chơi, cô am hiểu nhất chính là đua xe và nhảy game audition trong khu vui chơi.
Ba đều quen nhường Dịch Tích, thường mặc cô gì thì , sẽ cái đó cùng cô, cho nên hôm nay cô bỗng phát điên tới nơi chơi, bọn họ cũng đành xả vì nghĩa.
La Kha mua một rổ xu trò chơi, Dịch Tích lấy một nắm bừng bừng khí thế về máy nhảy ở bên .
“Đều tránh cho chị!” Trên máy đủ chơi, Dịch Tích chỉ bọn họ bắt đầu nổi điên.
Lâm Mẫn kịp lúc giữ chặt cô, vội vàng với mấy xung quanh đang vẻ mặt khó hiểu: “Đùa thôi đùa thôi, cô say ”.
“Ai say, tớ say!”
Lâm Mẫn, “Cậu đó mà còn say! Yên tĩnh một chút, còn chơi nữa !”
Dịch Tích ấm ức “hừ” một tiếng, bổ nhào Từ Nam Nho lẩm bẩm: “Chỉ hung dữ với tớ”.
Lâm Mẫn: “...”
Rốt cuộc chơi xong , một chỗ chơi dư , Lâm Mẫn và Dịch Tích lên.
Lâm Mẫn: “Chúng nhảy bài nào?”
Dịch Tích: “Khó nhất!”
Lâm Mẫn: “Đừng đừng đừng, chúng nhảy bài ”.
“Bài nào”.
Lâm Mẫn hì hì chọn một bài hát, cô ti tiện Từ Nam Nho bên cạnh một cái.
A, chọn bài thì Dịch Tích nhảy gợi cảm nhất, để xem thầy Từ nhà cô phản ứng gì.
Lúc Dịch Tích âm nhạc vang lên, liền là bài hát mà chính quen thuộc nhất: “Bài , bài đơn giản”.
Lâm Mẫn: “Tớ nhảy lắm, thể cho tớ chọn bài đơn giản ”.
“Được ”.
Từ Nam Nho và La Kha ở bên cạnh chờ, Từ Nam Nho từng tới chỗ như , ngoại trừ nơi là chơi trò chơi, cái khác thì gì cả. Trong cảm giác của , nơi hẳn là cái chỗ mà mấy đứa trẻ vị thành niên tới chơi, nghĩ rằng Dịch Tích cảm thấy hứng thú như .