Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến - Chương 69.

Cập nhật lúc: 2025-05-06 01:47:43
Lượt xem: 494

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tư Tự trực tiếp lái xe đưa cô đến Thái Cổ Lý, anh đã gọi điện trước cho Trợ lý Ngôn, bảo hắn lấy hộp nghiên mực mà bà nội đã nhắc đến rồi mang đến Thái Cổ Lý.

Kho chứa chất đầy những món quà người khác tặng, nhiều món Hạ Tư Tự còn chưa từng nhìn qua. Anh vốn không viết thư pháp, nhưng bà nội đã nói có, thì tìm chắc là sẽ thấy.

Hai mươi phút sau, họ đến Thái Cổ Lý và dừng xe lại.

Đã thấy Trợ lý Ngôn đứng chờ với hộp quà trên tay.

Hạ Tư Tự mở cửa xe bước xuống, Trợ lý Ngôn đưa hộp quà lên: “Hạ tổng.”

Hạ Tư Tự mở ra nhìn thoáng qua, không hiểu lắm, liền đưa cho Tang Ninh: “Là cái này phải không?”

Tang Ninh cầm nghiên mực lên xem, chớp chớp mắt, quả nhiên nước men rất đẹp, cô gật đầu: “Chắc là đúng rồi.”

Tang Ninh tươi cười nói: “Cảm ơn anh.”

Hạ Tư Tự nhìn lúm đồng tiền bên má cô, có chút không dời mắt được, giọng nói có phần cứng nhắc: “Đâu phải anh tặng, cảm ơn anh làm gì?”

Tang Ninh nghĩ một chút: “Cũng đúng, phải cảm ơn bà nội Hạ mới đúng, chẳng liên quan gì đến anh.”

Hạ Tư Tự chau mày, cô đổi lời cũng nhanh thật.

“Vậy tuần sau em đích thân đến cảm ơn bà nội đi.” Giọng anh lạnh nhạt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tang Ninh do dự một chút, mới nói: “Em sắp vào công ty bắt đầu thực tập luân chuyển rồi, em sợ có nhiều thứ cần học, bản thân chưa chắc lo xuể, tạm thời có lẽ không thể đến thăm bà nội được.”

Dù sao cũng là người mới, gần như bắt đầu lại từ đầu, cô cũng sợ nền tảng mình không vững, bỏ lỡ cơ hội này thì tiếc lắm.

Nhưng nhất định phải nắm lấy!

Hạ Tư Tự nhíu mày, vậy chẳng phải cô lại bận đến mức không thấy bóng dáng sao?

Tang Ninh thấy anh mãi không trả lời, tưởng anh còn chuyện gì, liền hỏi: “Sao thế?”

Hạ Tư Tự mím môi: “Vậy thì…”

Lời còn chưa nói hết, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người lướt qua trên cửa sổ xe phía sau.

Ánh mắt anh lập tức sắc bén, nhìn chằm chằm vào cửa xe đó: “Ai ở trong xe?”

Trợ lý Ngôn đứng một bên lập tức toát mồ hôi lạnh, cười gượng không dám nói lời nào.

Hạ Tư Tự dường như đã đoán được điều gì, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Hạ Vân An!”

Tang Ninh nghi hoặc quay đầu nhìn sang, liền thấy cửa xe bị đẩy ra, một đứa bé rũ đầu bước xuống.

Cậu rụt cổ, lo sợ nhìn sắc mặt Hạ Tư Tự, lí nhí gọi: “Chú nhỏ.”

Tang Ninh ngẩn ra một chút mới nhận ra đây chính là đứa bé cô gặp ngoài tòa nhà tập đoàn Huy Diệu tháng trước.

Người ta đồn là con riêng của Hạ Tư Tự.

Mà lần này dáng vẻ nhút nhát như chim cút của cậu ta, suýt nữa khiến cô không nhận ra, dù lần đầu gặp, cậu ta còn rất ngạo mạn.

Nhưng… vừa rồi cậu gọi anh là gì?

Mặt Hạ Tư Tự đanh lại nhìn Trợ lý Ngôn.

Trợ lý Ngôn vội nói: “Tôi quay lại lấy nghiên mực thì gặp tiểu thiếu gia, cậu ấy nhất quyết đòi theo, tôi không cản được.”

Hạ Vân An rụt cổ đứng đó, không dám ngẩng đầu lên.

Hạ Tư Tự mặt đanh lại: “Hạ Vân An, con ghê gớm lắm rồi nhỉ? Ai cho phép con tự ý ra ngoài?”

“Con không có…”

Cậu nhỏ tiếng phản bác, còn không quên lén nhìn Tang Ninh một cái.

Ơ, trông quen quen.

Tang Ninh nhìn ánh mắt cầu cứu của đứa bé, do dự không biết có nên nói giúp một câu không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/chuong-69.html.]

Nhưng lại nghĩ đến tính cách của Hạ Tư Tự, nếu cô khuyên không khéo lại bị vạ lây thì sao?

Huống chi, đứa nhỏ này cũng đúng là nên được dạy dỗ lại.

Tang Ninh quyết định giữ mình cho lành.

Cô lịch sự nói với Hạ Tư Tự: “Kỷ Nghiên vẫn đang đợi em, em không ở lại nữa.”

Lời định nói của Hạ Tư Tự đến miệng lại nuốt trở vào: “Ừ.”

Lúc này Tang Ninh mới xoay người rời đi, bước vào khu phố đi bộ Thái Cổ Lý.

Kỷ Nghiên đã đợi sẵn trong quán cà phê, thấy Tang Ninh bước vào liền than thở: “Cậu đến muộn tí nữa là bụng tớ no vì cà phê rồi.”

“Xin lỗi, vừa rồi gặp chút việc ngoài ý muốn.” Tang Ninh kéo ghế ngồi xuống.

“Việc gì thế?” Kỷ Nghiên chống đầu, lười biếng khuấy cốc cà phê thứ ba trên bàn.

“Tớ gặp đứa con riêng của nhà họ Hạ mà cậu từng kể.” Tang Ninh nói nhỏ.

“Hả?!” Kỷ Nghiên lập tức tỉnh như sáo, gương mặt vừa rồi còn uể oải lập tức bừng sáng, ánh mắt rực lên vẻ hào hứng với chuyện tám.

Tang Ninh nhíu mày: “Nhưng sao tớ nghe thằng bé đó gọi Hạ Tư Tự là… chú nhỏ?”

Kỷ Nghiên kinh ngạc trừng mắt, gần như không tin nổi: “Cái gì?!”

Vừa khi Tang Ninh rời đi, sắc mặt của Hạ Tư Tự lập tức tối sầm lại.

Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Vân An: “Lá gan con to ra rồi hả? Theo đến đây làm gì? Theo dõi chú à?”

Hạ Vân An vội vàng lắc đầu: “Không không, con chỉ thấy buồn chán quá, đúng lúc Trợ lý Ngôn về lấy đồ, con chỉ muốn anh ấy đưa con đi hóng gió thôi!”

Hạ Tư Tự cười lạnh: “Còn buồn chán? Buồn chán thì cút đi học cho chú!”

Hạ Vân An lại cúi đầu, lí nhí: “Thật ra… cũng không buồn lắm.”

Hạ Tư Tự: …

“Chú thấy con đúng là muốn ăn đòn rồi.” Giọng anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Hạ Vân An trong đầu vang lên hồi chuông báo động, đột nhiên lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: “Vừa nãy Nem tiểu thư đó là người chú thích đúng không?!”

Hạ Tư Tự chau mày, sắc mặt biến đổi: “Liên quan gì đến con?!”

Hạ Vân An biết chắc chắn là đúng!

Cậu nghe Trợ lý Ngôn kể, chú nhỏ được bà nội nhờ đưa quà cho một người phụ nữ — chuyện khó tin như vậy mà chú lại đồng ý? Đời này cũng không nghĩ chú sẽ nghe lời kiểu đó.

Kết hợp với thái độ kỳ lạ của chú ở nhà dạo gần đây, Hạ Vân An suy đoán rất hợp lý rằng người phụ nữ kia nhất định không tầm thường.

Cho nên cậu mới liều mạng đi theo, chỉ để tận mắt nhìn xem người khiến “cây sắt ngàn năm không nở hoa” là ai.

Hạ Vân An lập tức tự tin hơn: “Vậy hai người vẫn chưa bắt đầu yêu đương hả?”

Hạ Tư Tự nắm chặt nắm đấm, khí thế lạnh lẽo: “Hạ Vân An, con chán sống rồi đúng không?”

“Chú à, như vậy là rất khó tìm được người yêu đấy, vừa rồi chú chẳng nói nổi mấy câu ngọt ngào.” Hạ Vân An phản bác rất có lý.

Hạ Tư Tự lập tức ra lệnh cho Trợ lý Ngôn: “Lập tức thuê máy bay riêng, ném nó về Úc ngay.”

Trợ lý Ngôn giật mình: “A? Dạ, tôi… tôi đi làm ngay.”

Hạ Vân An giãy giụa lần cuối: “Con nói thật đó! Con biết cô ấy thích kiểu người thế nào! Con gặp cô ấy rồi, cô ấy còn khen con đẹp trai nữa!”

Hạ Tư Tự nheo mắt, đầy nghi ngờ: “Con từng gặp cô ấy?”

Hạ Vân An gật đầu lia lịa, giọng còn rất tự hào: “Ngay ngày đầu tiên con về nước, trước cửa Huy Diệu, cô ấy vừa thấy con đã khen con đẹp trai, mà không phải đẹp bình thường đâu, là đẹp đến một tầm cao mới!”

Hạ Tư Tự mặt không cảm xúc — lời nhảm như vậy mà anh mà tin thì đúng là ngốc.

Anh quay sang nhìn Trợ lý Ngôn: “Lập tức đưa đi.”

“Chú ơi, con sai rồi, con sai thật rồi, lần sau con không dám nữa đâu! Chú đừng đuổi con! Nhưng con nói thật đấy, lần đầu gặp cô ấy đã rất thích con rồi, con biết cách làm con gái vui, con có thể giúp chú mà!” Hạ Vân An vẫn cố gắng vùng vẫy.

Hạ Tư Tự trầm ngâm một lúc, rồi quay đầu nhìn cậu: “Cô ấy thực sự khen con sao?”

Loading...