Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến - Chương 155,
Cập nhật lúc: 2025-05-14 17:44:01
Lượt xem: 227
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến mở cửa phòng tiếp khách. Bên trong, Nam Tư Nhã đang ngồi đó, đôi mắt sưng đỏ đầy oán hận và giằng xé.
Tang Ninh bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, giọng lạnh nhạt:
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Sắc mặt Nam Tư Nhã tái nhợt, cắn răng không nói một lời.
Tang Ninh lạnh giọng:
“Tôi rất bận, không có thời gian để lãng phí với cô. Nếu cô tới đây chỉ để câu giờ, thì tôi đi trước.”
Cô vừa vịn tay lên thành ghế, chuẩn bị đứng dậy thì chợt nghe Nam Tư Nhã nghiến răng nói:
“Nhà họ Trần đã biết thân phận thật của tôi rồi.”
Tang Ninh chớp mắt:
“Thân phận gì của cô?”
Nam Tư Nhã tức đến phát điên:
“Cô giả vờ cái gì! Chẳng lẽ cô không biết tôi là ai sao?”
Tang Ninh thản nhiên “Ồ” một tiếng:
“Tôi suýt nữa thì quên mất, cô là em gái giả của tôi mà.”
Nam Tư Nhã tức đến sắp nổ phổi:
“Cô!”
“Vậy thì sao?” Tang Ninh vẫn giữ giọng lạnh nhạt.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Nam Tư Nhã nghiến răng:
“Bây giờ nhà họ Trần đang đòi nhà họ Nam phải cho một lời giải thích, mẹ muốn cô đến nói chuyện với nhà họ Trần.”
Tang Ninh khẽ nhếch môi, cười mỉa mai:
“Nam Tư Nhã, giờ cô lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
Nam Tư Nhã khựng lại.
Nụ cười trên mặt Tang Ninh dần tan biến, ánh mắt lạnh lùng:
“Nếu tôi không đi, thì sao?”
Nam Tư Nhã mặt cứng đờ:
“Nhà họ Trần và nhà họ Nam là thông gia, lại có hợp tác làm ăn…”
“Hợp tác thì cũng đã ký hợp đồng rồi, cứ theo quy trình mà làm. Nhà họ Trần không hài lòng, thì sau này không hợp tác nữa. Nhà họ Nam giờ cũng chẳng thiếu một đối tác như vậy.” Giọng Tang Ninh vẫn lạnh nhạt.
Sắc mặt Nam Tư Nhã tái mét. Nhà họ Nam có thể không cần nhà họ Trần, nhưng còn cô ta thì sao?
Cô ta còn có thể sống yên ổn ở nhà họ Trần không?
Không, có khi họ sẽ đuổi cô ra khỏi nhà! Vậy thì cô ta chẳng khác gì một con ch.ó hoang bị vứt bỏ.
“Nhưng tôi đã gả vào nhà họ Trần rồi…”
Tang Ninh nhìn cô, ánh mắt thờ ơ:
“Liên quan gì đến tôi?”
Nam Tư Nhã bỗng thấy toàn thân lạnh toát, tay chân cứng đờ. Sự lạnh nhạt của Tang Ninh chẳng khác nào muốn cô tự sinh tự diệt.
Nếu không có Tang Ninh đứng ra nói chuyện với nhà họ Trần, chống lưng cho cô ta, thì cô ta chẳng còn chút thể diện nào ở đó.
“Nam Tang Ninh, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?” Mắt Nam Tư Nhã đỏ hoe.
Tang Ninh bình thản nói:
“Với mối quan hệ giữa chúng ta, cô không đủ tư cách để tôi phải nhân từ. Chẳng phải anh Tranh mà cô yêu quý còn tàn nhẫn hơn sao?”
Nam Tư Nhã siết chặt tay, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.
Tang Ninh ngả người tựa vào lưng ghế, hai chân vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:
“Nam Tư Nhã, cô rơi vào hoàn cảnh này, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Là do cô ngu ngốc.”
Nam Tư Nhã như bị đ.â.m trúng điểm yếu, hét lên:
“Cô đắc ý cái gì! Cô tưởng mình hơn được tôi sao! Ông nội đâu có thật lòng muốn cô thừa kế sản nghiệp, sớm muộn gì cũng gả cô đi, tống ra khỏi tập đoàn Nam thị!”
Tang Ninh vẫn điềm tĩnh:
“Nhưng giờ phải làm sao đây? Tập đoàn Nam thị hiện tại, quyền nằm trong tay tôi. Tôi không gật đầu, thì cô ở nhà họ Trần cũng sống chẳng ra gì.”
Nam Tư Nhã nghẹn lời, thở gấp không nổi, tay run rẩy.
“Cô!”
Tang Ninh nhìn đồng hồ, không muốn lãng phí thêm thời gian, thẳng thừng nói:
“Muốn tôi ra mặt giúp cô cũng không phải không được.”
Ánh mắt Nam Tư Nhã sáng lên.
“Nhưng tôi có điều kiện.”
Nam Tư Nhã cảnh giác nhìn cô:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Điều kiện gì?”
Tang Ninh đối mặt với cô, giọng thản nhiên:
“Cô biết vì sao cô không có địa vị trong nhà họ Trần, bị người ta coi thường không? Vì tận sâu trong xương tủy, nhà họ Trần coi thường nhà họ Nam. Anh Tranh của cô cũng nghĩ vậy thôi.”
Sắc mặt Nam Tư Nhã cứng đờ.
Tang Ninh cong môi cười, trong đôi mắt pha lê ánh lên một tia sắc lạnh:
“Nam Tư Nhã, tôi cho cô một cơ hội, để trở thành thiếu phu nhân nhà họ Trần thật sự danh giá và được tôn trọng.”
⸻
Tang Ninh bước ra khỏi công ty, lúc ấy đã bảy giờ.
Cô sải bước nhanh chóng ra ngoài, mở cửa chiếc xe Bentley đang đỗ bên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/chuong-155.html.]
“Sao muộn vậy?” Hạ Tư Tự đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy cô lên xe mới mở mắt, quay sang nhìn cô.
“Nam Tư Nhã đột nhiên đến.”
Anh hơi cau mày:
“Chuyện rắc rối của cô ta có gì đáng để em phải quan tâm?”
Tang Ninh chớp mắt, ánh mắt ánh lên vẻ tinh ranh:
“Em đâu có làm không công, làm ăn lỗ vốn thì em không bao giờ làm.”
Anh nhìn thấy ánh mắt tinh ranh như hồ ly nhỏ của cô, ánh mắt lóe lên, khóe môi khẽ nhếch:
“Lãng phí hẳn một tiếng đồng hồ, xem ra món lời này không nhỏ đâu.”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô hơi ngẩng cằm, trong mắt đầy tự tin, như đã nắm chắc phần thắng.
Cô chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi anh:
“Anh đợi bao lâu rồi?”
“Một tiếng.”
“…”
Cô áy náy:
“Xin lỗi nhé, lần sau em sẽ báo trước.”
Giọng Hạ Tư Tự lạnh nhạt:
“Nam Tang Ninh, xin lỗi chỉ nói miệng thôi à?”
“Ồ.” Cô gật đầu.
Anh kéo mặt xuống:
“Ồ? Em đang qua loa với anh đấy à…”
Cô nghiêng người về phía trước, hôn lên môi anh.
Anh sững lại một lúc, yết hầu khẽ động, bị động tiếp nhận nụ hôn bất ngờ của cô.
Khi cô rút lui, anh như chợt tỉnh lại, lập tức đưa tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, cạy răng cô ra, hôn đầy dữ dội và mãnh liệt.
Tang Ninh bị hôn đến mức hơi thở rối loạn, mặt đỏ bừng, tay siết chặt lấy áo sơ mi của anh.
Hồi lâu, cô không chịu nổi nữa, quay đầu tránh đi:
“Về nhà thôi.”
Anh mà đã hôn thì chẳng biết điểm dừng là gì, mà giờ vẫn đang đứng ngay trước cổng công ty đấy!
Hai chữ “về nhà” rơi vào tai anh, khiến anh hơi khựng lại, ánh mắt thâm sâu ánh lên một tia sáng.
Anh lại khẽ hôn lên môi cô lần nữa, khóe môi nhếch nhẹ:
“Ừ.”
Anh buông cô ra, lái xe về khu Palm Beach.
“Anh gọi dì Trương đến rồi. Từ giờ để dì ấy phụ việc nhà. Dì ấy không phải người của nhà họ Hạ, nên em cứ yên tâm.”
Tang Ninh gật đầu:
“Cũng được.”
Trong nhà không có người giúp việc thì quả thật bất tiện, chẳng lẽ trông mong vào đại thiếu gia như Hạ Tư Tự làm việc nhà?
Xe dừng ở tầng hầm, Hạ Tư Tự dắt cô lên nhà bằng thang máy.
Mở cửa vào nhà, thấy dì Trương đang bận rộn bên trong.
“Tiên sinh tiểu thư về rồi ạ?” Dì Trương lịch sự chào hỏi.
Tang Ninh gật đầu:
“Dì Trương.”
“Tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa tối, có cần nấu luôn bây giờ không?”
“Nấu luôn đi ạ.” Tang Ninh cũng đang đói rồi.
Đúng lúc đó, Hạ Tư Tự nhận được một cuộc gọi, cau mày:
“Được, năm phút nữa.”
Anh cúp máy:
“Anh có một cuộc họp quốc tế đột xuất, họp xong sẽ ăn tối.”
“Ừ.”
Anh mang laptop vào thư phòng.
Tang Ninh thì vào phòng thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái hơn.
Khi bước ra, thấy dì Trương bưng một đĩa bánh ra:
“Tiên sinh nói cô thích ăn đồ ngọt, tôi làm bánh dâu tây, cô đói thì ăn tạm chút nhé?”
Tang Ninh mỉm cười:
“Cảm ơn dì.”
Cô ngồi xuống bàn ăn, cầm nĩa xiên một miếng. Ngọt vừa phải, rất ngon.
Ánh mắt cô vô tình rơi vào một thùng giấy đang mở dưới sàn:
“Cái này là gì vậy?”
“À, là hành lý của tiên sinh. Tôi đang dọn dở, vẫn còn một thùng nữa chưa sắp xếp xong. Đợi tôi nấu xong bữa tối sẽ tiếp tục.”
Tang Ninh lại đút một miếng bánh vào miệng, rồi đứng dậy bước tới:
“Để tôi làm cho, tôi cũng đang rảnh mà.”
Trong thùng giấy toàn là mấy món lặt vặt – một hộp đầy khuy măng sét, một hộp cà vạt, một hộp đồng hồ đeo tay.
Tang Ninh ôm mấy cái hộp dài ra, định mang vào phòng để. Nhưng khóe mắt lại vô tình thấy một món đồ nằm trong góc thùng.
Một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.
Ánh mắt cô khựng lại, cô đưa tay lấy chiếc hộp nhỏ đó ra, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, quen thuộc vô cùng.