Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 591
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:39:17
Lượt xem: 37
Mãi cho đến lúc qua giờ Tý, hai người đã tính xong hai lần, mới xác định được tiền lời của nửa năm nay.
Trừ đi khoản tiền lãi định chia cho những người làm, tổng cộng tiền lãi của hai huynh muội Lê Tương được hơn năm ngàn ngân bối.
Nói rõ ràng hơn một chút, tiền riêng của Lê Tương là hơn hai ngàn ngân bối cộng thêm tám ngàn đại ca cho mượn là đủ mua Bát Trân Lâu rồi!
Tính xong xuôi sổ sách, sáng sớm hôm sau Lê Tương đi theo đại ca cùng ra cửa.
Hai huynh muội dự định tới phòng nha trước, bởi vì có quan hệ với Tần Lục Gia, thái độ của họ Lưu ở phòng nha kia cũng khá dễ chịu, hắn còn báo giá thấp hơn rất nhiều so với con số hai người hỏi thăm được.
Cả tửu lầu cộng với khế ước đất đai, cộng lại chỉ cần 13 ngàn ngân bối thôi.
Giá cả này vẫn nằm trong phạm vi Lê Tương có thể tiếp nhận được, thế nhưng bọn họ vẫn phải tới tận nơi quan sát rồi mới khẳng định được. Ba người lập tức quay đầu tới nội thành, trực tiếp vào tửu lầu từ cửa hông.
Từ bên ngoài nhìn, kỳ thật Bát Trân Lâu chỉ lớn hơn Lê Ký một chút thôi, nhưng nó lại có thể chứa được nhiều khách nhân hơn Lê Ký.
Cũng là tiểu lâu ba tầng, nhưng Bát Trân Lâu lại liên tiếp với hậu viện có hai tầng ở đằng sau. Lầu một hậu viện là phòng bếp và chỗ ở, trên lầu là hành lang dài và nhã gian.
Địa điểm quan trọng nhất trong tửu lầu là gì? Chính là phòng bếp. Lê Tương cần vào phòng bếp quan sát trước.
Nơi này có rất nhiều bệ bếp, nhiều tới nỗi có mấy bệ bếp rõ ràng chưa từng được sử dụng, cửa bếp còn không bám khói đen.
Chắc tủ bát đã bị người ta chuyển đi rồi, nơi này chỉ còn lại vách tường trống rỗng. Nhưng chuyện đó chẳng là gì cả, khi mua xong nơi này, chỉ cần tới Chu gia đặt bọn họ một lô gia cụ mới là được.
Thứ khiến Lê Tương tương đối hài lòng là phòng bếp ở nơi này rất rộng, bên ngoài lại có hai giếng nước, nước bên dưới trong vắt sạch sẽ, không thấy vẩn đục chút nào.
Với một tửu lầu, nước giếng là phần cực kỳ quan trọng, nếu chất lượng nước ở đây kém cỏi, nàng sẽ lập tức từ bỏ ngay.
Môi giới Lưu thấy hai huynh muội đã xem xong phòng bếp, cảm thấy thời gian cũng vừa vặn rồi, hắn mới vội vàng đề nghị: “Đi, chúng ta lại tới đằng trước nhìn xem.”
Hắn nhìn ra trước mắt hai huynh muội này đang rất vừa lòng với Bát Trân Lâu, hắn chỉ cần cố gắng thúc đẩy thêm chút nữa có lẽ hôm nay sẽ bán được tửu lầu này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-591.html.]
Chỉ cần nghĩ tới sau khi bán được tửu lầu, bản thân hắn sẽ được trích phần trăm tới hơn trăm lượng bạc, cả người môi giới Lưu đều hưng phấn lên.
“Lê cô nương, tửu lầu này vẫn tính là mới xây dựng, bọn họ khai trương muộn hơn Lê Ký tới mấy năm. Ngài nhìn bàn ghế trong sảnh lớn này, vẫn còn dùng tốt, căn bản không cần đặt mua mới.”
Hai huynh muội theo lời môi giới Lưu, quan sát bàn ghế bên ngoài, tình hình thực tế cũng đúng như những gì hắn nói, trên cơ bản không cần thay mới. Có thể thấy lúc trước bà chủ của Bát Trân Lâu rất chịu khó giữ gìn.
“Đi lên lầu nhìn xem.”
Ngoài sảnh lớn chỉ cần liếc mắt một cái là xem được đại khái, Lê Tương chỉ cảm thấy tương đối tò mò với bố cục trên lầu.
Ba người xem sơ qua sảnh lớn bên dưới rồi cùng nhau lên lầu hai.
Trên lầu hai của nơi này lại có thiết kế khác hoàn toàn bên Lê Ký, không gian thật rộng rãi thoáng đãng.
Bởi vì cửa sổ nơi đây đều dùng tấm ván gỗ có thể tháo dỡ được, không giống Lê Ký đều là cửa sổ cố định.
Cho dù đã làm cửa sổ thật lớn nhưng ở Lê Ký vẫn không được thoải mái như loại cửa sổ có thể tuỳ tiện tháo ra như Bát Trân Lâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Tương liếc mắt một cái đã thích nơi này, lúc thời tiết tốt có thể tháo những tấm ván cửa sổ ra, lầu hai sẽ trở thành một nơi tuyệt hảo để vừa ngắm cảnh vừa ăn cơm. Đương nhiên, bên trên vẫn còn lầu ba nữa!
Lầu hai đã là như thế này, chắc chắn lầu ba cũng không kém.
Lê Trạch nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu muội, đã biết nàng cực kỳ hài lòng với nơi này rồi. Trong lòng hắn đã bắt đầu cân nhắc nên viết khế ước mua lâu như thế nào.
Kỳ thật, hắn còn ngóng trông ngày này hơn tiểu muội.
Phụ mẫu không chịu đi theo hắn về toà nhà, bọn họ vẫn ở tại ngoại thành, khoảng cách hai bên quá xa, đi đi về về tốn không ít thời gian.
Khi Vân Châu có thai, phần lớn thời gian phụ mẫu đều qua qua lại lại thăm nom, chăm sóc, bảo bọn họ ngồi xe, bọn họ lại tiếc tiền, hắn cứ đau đầu mãi chuyện này mà không có cách nào giải quyết được.
Bây giờ thì tốt rồi, chờ sau khi tiểu muội mua được tửu lầu này, phụ mẫu cũng có thể dọn vào nội thành, đến lúc đó chuyện đi lại sẽ tiện hơn không ít.