Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:57:55
Lượt xem: 25
“Hai vị muốn mua thứ gì? Thành phẩm đều được đặt ở cái sạp bên kia, các vị có thể qua đó nhìn một cái.”
Hai người nhìn theo phương hướng vị thợ rèn đó chỉ, cách nơi này mấy chục bước có một cái sạp nhỏ bán đồ kim khí, bên trên chỉ đặt một ít những dụng cụ nhà bếp đơn giản như d.a.o thái, khoá sắt, nồi sắt.. vân vân.
Lê Tương nhìn một chút, nàng chọn được một cái nồi sắt nhỏ trên sạp, rồi mang nó lại nơi rèn sắt.
“Đại thúc, ta muốn đặt các ngươi làm một đám nồi sắt nhỏ hơn cái nồi này một chút, có được không?”
“Hả? Cái nồi này đã rất nhỏ rồi, một nhà bốn người nấu cơm cũng không đủ ăn, ngươi còn muốn làm nhỏ hơn ư?”
Ông chủ của tiệm thợ rèn rất thành thật, lão lại đề cử một loại nồi khác vừa làm xong cho Lê Tương, loại nồi sắt này vừa đủ cho nhà bốn người nấu cơm ăn.
“Không không không, ta không cần cái này, ta muốn loại nhỏ hơn nữa cơ. Ta muốn đặt 40 cái dùng cho tửu lâu. Nếu làm nồi to như vậy, sợ là không đặt lên bàn được……”
“Dùng nồi trên bàn ư?”
Ông chủ không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng việc làm ăn đã tới tận cửa, tự nhiên là phải làm. Có điều khi nha đầu này vẽ hình cho lão xem, lão lại không hiểu.
“Nồi sắt thì nồi sắt, ngươi muốn bỏ một cái cọc vào trong làm gì?”
“Là vách ngăn nha, ông chủ ngươi nhìn kỹ lại xem, có thể làm được không. Ta yêu cầu, hai bên không thông nhau, bên này có thể ăn cay, bên này đựng đồ không cay, không ảnh hưởng lẫn nhau.”
Lê Tương đã cố hết sức vẽ thật chi tiết, nếu như vậy mà ông chủ vẫn không hiểu được, nàng cũng không muốn lãng phí quá nhiều nước miếng.
Cũng may ông chủ này rất sáng suốt, lão trực tiếp cầm cái nồi vừa làm ra khoa chân múa tay cho nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi ông chủ xác nhận chỉ cần làm thêm một vách ngăn tách cái nồi kia ra làm hai là được, lão lập tức nhận đơn đặt hàng của Lê Tương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-362.html.]
Bởi vì nàng sốt ruột muốn nhìn hàng mẫu, cho nên ông chủ rất nhiệt tình tự tay mình đi làm cho nàng một cái. Nghe nói là trước khi trời tối nhất định sẽ xong.
Lê Tương nhận được lời khẳng định của lão, tỏ ra rất vui vẻ. Sau khi chào tạm biệt ông chủ tiệm thợ rèn, nàng lại dẫn Ngũ Thừa Phong qua phường vải, mua hai tấm vải trắng có tỳ vết và vải bông, còn bốn cuộn lụa mỏng nữa. Mấy thứ này đều được dùng để trang trí trong nhà.
Ngũ Thừa Phong giống như tiểu tuỳ tùng vậy, hắn chỉ có mỗi một việc là đi theo phía sau nàng cầm hàng hoá.
Mua vải xong, hai người lại qua hiệu thuốc, hắn không biết nàng mua những thứ gì, chỉ thấy nàng đưa cho hắn mấy túi lớn nhìn hơi kỳ quái.
Đi dạo chừng hai canh giờ, kết quả trên người hắn treo đầy đồ vật, bản thân Lê Tương cũng cầm trên tay đầy túi lớn túi nhỏ, lúc này hai người mới được trở về trà lâu.
Đừng thấy mỗi lần đi mua chỉ mua vài thứ, nhưng đi tới hai canh giờ hiển nhiên đã gom được rất nhiều hàng hoá mang về.
Kể cả người tự xưng là thể lực cực kỳ tốt, lại vác bao tải bao nhiêu năm như Ngũ Thừa Phong cũng mệt mỏi tới mức đầu đầy mồ hôi, khiến cho Lê Tương ngượng ngùng ghê gớm.
Nàng chỉ lo mua mua mua, mà quên hết mọi chuyện.
“Tứ ca, ngươi qua đây uống nước nghỉ ngơi một chút, có phải mệt muốn c.h.ế.t rồi không?”
“Không mệt, không mệt.”
Ngũ Thừa Phong uống chén nước nàng đưa cho, lại tỏ ra rất cần mẫn đi theo người của tửu lâu xử lý cỏ dại, cọ sạch khoảng sân sau.
Lê Tương gọi hắn vài lần, hắn cũng không nghe, cuối cùng nàng đành phải mặc hắn đi làm. Trong phòng còn một đống lớn hàng hoá, cần phải sửa sang lại, cho nên rất nhanh sau đó, nàng lại cắm đầu vào núi công việc rồi.
Bọn họ bận rộn hồi lâu, bẵng đi một cái đã tới giờ cơm chiều.
Khương Mẫn thu dọn mọi thứ xong, lại vào trong phòng hỏi Lê Tương và Ngũ Thừa Phong có ở lại ăn cơm hay không.