Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 299

Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:00:56
Lượt xem: 18

Lê Tương cứ đi mãi, cho tới khi trực tiếp đến trước cửa Cẩm Thực Đường thì mới ngừng lại.

Cừ thật, tửu lâu rộng lớn với ba tầng, đúng là đủ khí thế.

“Cô nương, mời vào bên trong!”

Tiểu nhị canh cửa cũng cũng không tệ lắm, rõ ràng quần áo bên ngoài của nàng rất đơn giản, nhưng trong mắt hắn không có chút coi thường nào, vẫn giữ nguyên gương mặt tươi cười tiêu chuẩn đón chào.

Nhưng bên trong thì sao……

Tại sao lại rất trống vắng? Thực khách ít ỏi không có mấy. Phải nói là những người chỉ tới ăn mì nhà nàng còn đông hơn ở đây.

“Cô nương muốn ăn món gì?”

Lê Tương nhìn thẻ bài thực đơn trên bàn, có rất nhiều món.

“Món ăn đầu bảng của tửu lâu nhà ngươi là gì?”

Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó xử.

“Cô nương, thật không dám giấu giếm, hiện giờ đầu bếp làm món ăn đầu bảng của tiểu điếm có chút chuyện ngoài ý muốn, không thể làm món đó được. Hiện tại những món trong phòng bếp có thể phục vụ đều treo hết trên tường, mời cô nương chọn?”

“Được rồi, vậy mang cho ta một bát canh bồ câu hầm nấm tâm trúc, một đĩa thịt lợn nướng trong bình, và một tô nhỏ gà hầm nấm.”

“Được rồi! Cô nương chờ một lát!”

Tiểu nhị rất nhanh đã đi ra sau bếp, lúc này Lê Tương mới nghiêm túc đánh giá cả tòa tửu lâu này.

Lầu một đại khái có chừng 30 vị trí, nhưng chỉ có ba người đang ngồi. Ngồi dưới lầu một nên nàng không nhìn thấy tình huống trên lầu hai, lầu ba, nhưng ngồi một lúc lại thấy trên đó vắng vẻ, không một bóng người.

Vấn đề đầu tiên, một tửu lầu vắng vẻ như thế này, làm sao hấp dẫn được khách nhân?

Vừa rồi nếu không phải nàng thấy bảng hiệu Cẩm Thực Đường, chỉ cần ngó qua khung cảnh bên trong vắng vẻ như vậy, nàng nhất định sẽ không bước vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khó trách Vu lão gia tử sốt ruột muốn nhận được tư cách gánh vác ngày mồng tám tháng chạp tới như vậy, chỉ cần nhìn tình huống của tửu lầu này là nàng hiểu vấn đề rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-299.html.]

Ngay lúc đang đánh giá tửu lầu, đột nhiên nàng nghe được thanh âm cực kỳ nhiệt tình đón tiếp của tiểu nhị ở bên ngoài.

“Liễu thiếu gia, mời ngài vào bên trong! Lão gia nhà ta đợi ngài trên lầu hai đã lâu rồi.”

Liễu thiếu gia?

Lê Tương theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hai người đang bước vào cửa. Người dẫn đầu hiển nhiên là Lễu thiếu gia, hắn mặc một chiếc áo bào dài màu đen.

Ngay khi hắn xuất hiện, không khí trong tầng một tửu lầu lập tức trở nên lạnh lẽo, Lê Tương cũng cảm giác được sự lạnh lùng của hắn.

Trời đã lạnh như vậy, mà còn mặc bộ đồ như thế, không sợ bị đông c.h.ế.t hay sao?

Lại nói, Liễu thiếu gia này lớn lên cũng không tồi, mày rậm mắt to, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, khiến người khác vừa nhìn thoáng qua đã có hảo cảm với hắn rồi.

Nhưng hắn lại không có chút ngây thơ thường thấy ở những thiếu gia được nuông chiều từ bé, ngược lại, từ trên người hắn toát ra vẻ lạnh lùng, cứng rắn.

Nói như thế nào đây? Có thể nói, khí chất trên người hắn rất giống quân nhân ở thời hiện đại, không tệ.

Chủ yếu vẫn là nét mặt hắn khá hoà nhã, khiến Lê Tương cảm thấy muốn thân cận, người này rất hợp mắt nàng.

“Hoài Chi, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi tới rồi!”

Vu Cẩm Đường tự mình đi đến cửa thang lầu đón tiếp, kết quả vừa hàn huyên được hai câu, khóe mắt của lão đã liếc tới một người quen rồi.

“A? Tương nha đầu cũng tới! Ngươi đã đến rồi, tại sao không cho ta biết một tiếng?”

Lê Tương: “……”

Nàng chỉ muốn ăn một bữa cơm bình yên thôi, đâu muốn bị người bắt gặp?

“Vu gia gia, tại hôm nay ta rảnh nên qua đây nhìn một cái.”

Vu Cẩm Đường nhìn khách nhân thưa thớt dưới lầu, xấu hổ cười một tiếng, rồi vẫy tay với Lê Tương gọi nàng lên lầu.

“Hoài Chi, đây là tam chưởng quầy tửu lâu của chúng ta, ta mời nàng ngồi cùng, ngươi không ngại chứ?”

Liễu Hoài Chi lắc đầu, vừa nghe được cách xưng hô Tương nha đầu này hắn đã đoán được nàng chính là Tương nha đầu trong miệng phu nhân nhà mình rồi.

Loading...