Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:20:37
Lượt xem: 16
Phải dùng gáo múc nước vào nồi. Bức tường cạnh bếp lò có đóng đinh, trên đó treo một chiếc chổi ngắn đầu tròn dày, đây là bàn chải để cọ nồi.
Kiều Vi dùng giẻ lót vào tay, cầm một bên tai nồi, dựng nồi sắt lên rồi dùng bàn chải nhanh chóng chà sạch.
Đặt thêm hai mảnh vải lên trên, cô nhấc nồi lên đổ nước sang một chiếc xô khác. Cho nên nhà có nhiều xô chậu như thế cũng có lý do cả, xô nước sạch xô nước bẩn, không thiếu cái gì.
Kiều Vi múc hai gáo nước đổ vào nồi, đợi nước sôi, cô đập một quả trứng vào, đánh tan thành canh trứng.
Đào Hố Không Lấp team
Chỉ có trứng thôi nên canh rất nhạt. Thực ra nếu có rau cải muối thì tốt, Kiều Vi thường thích cho cải muối vào món canh trứng, sau đó không cần thêm muối luôn, chỉ một lát là đã có ngay món canh trứng đơn giản.
Khi mẹ cô qua đời có dặn cô là phải ăn uống đầy đủ. Ban đầu, Kiều Vi thường gọi đồ ăn ngoài, nhưng sau khi sống một mình cô không còn gọi đồ ăn ngoài nữa mà hay tự nấu ăn.
Đời người trôi qua quá nhanh, vẫn nên có chút khói bếp thì hơn.
Không có rau cải muối nhưng trong lọ lại có dưa muối, Kiều Vi bèn gắp mấy đũa bỏ vào nồi thay thế.
Thoáng chốc, một nồi canh đơn giản đã ra lò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-69.html.]
Ở thế giới kia, chỉ lúc nào bận quá cô mới làm món canh nấu nhanh này, khi có thời gian cô sẽ nghiêm túc hầm canh. Nhưng với điều kiện vật chất trước mắt, canh trứng đã là món canh nghiêm túc lắm rồi. Dẫu sao trứng cũng phải có phiếu mới được phát mà.
Vì tốn thời gian nhóm bếp đất hơi lâu, lại quên mất thời đại này không dùng nồi cơm điện nấu được nên cơm được bê ra khỏi bếp hơi muộn. Ăn hơi khô nhưng vẫn xem như thành công.
Kiều Vi cũng đã thích ứng với nhà bếp của thời đại này.
Trên mạng luôn có một số cư dân mạng tuổi trung niên nói đồ ăn ngày nay không ngon bằng đồ ăn ngày xưa, bị nhiều người nghi ngờ họ mang filter hồi ức. Nhưng Kiều Vi lúc này có thể chứng minh rằng đó thực sự không phải là filter hồi ức.
Ở thời đại không ô nhiễm này, rau quả đúng là có "vị đồ ăn" hơn sau này.
Nghiêm Tương ăn mấy miếng, lớn tiếng khen ngợi: “Ngon quá!”
Kiều Vi cười hỏi: “Trước kia ăn không ngon à?”
Cô nhớ là nguyên chủ có yêu cầu với ăn uống rất cao nên hẳn là kỹ năng nấu nướng của cô ấy cũng ổn chứ.
“Ngon ạ." Nghiêm Tương nói: "Nhưng hôm nay thơm lắm luôn.”
Cậu bé nói thêm: “Ngon hơn dì Dương với chị Lâm nấu.”